
n bận rộn chuyện đi làm thêm, chẳng còn thời gian mà để ý đến bạn thân. Cô
chỉ biết lúc ấy Thời Tiêu đã lún sâu vào đầm lầy tình yêu, toàn thân như phát
ra ánh hào quang của hạnh phúc và vui vẻ, nhưng không biết về sau vì sao mà
chia tay.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Minh Chương đột ngột
ra nước ngoài, Thời Tiêu cùng trầm uất một thời gian dài. Mặc dù bề ngoài cô tỏ
ra không có chuyện gì, vẫn học hành, vui chơi, tốt nghiệp xong thì thi vào công
chức nhỏ, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Quyên Tử biết, với tính
cách của Thời Tiêu, càng tỏ ra bình thản thì trong lòng càng nặng nề; càng tỏ
ra bất cần thì càng để tâm. Ban nãy chẳng phải Quyên Tử đã thử thăm dò và có
được cái kết quả không ngoài dự đoán rồi hay sao? Quả nhiên Thời Tiêu vẫn chưa
quên. Hứa Minh Chương mặc dù đã đến một nơi rất xa xôi nhưng hình ảnh của anh
ta vẫn khắc sâu trong tâm trí Thời Tiêu.
Chỉ không biết tại sao một người vẫn đau đáu nỗi nhớ
về một người đàn ông như Thời Tiêu lại hồ đồ nhận lời lấy một người đàn ông
khác, hơn nữa lại là một người như Diệp Trì?
Diệp Trì cúi đầu nhìn Thời Tiêu, cứ cảm thấy hôm nay
cô có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quyên Tử đang nhìn mình, ánh
mắt như đang dò xét, lại như có cái gì đó mà anh không nhận ra được. Diệp Trì
đưa tay ra:
- Cô Trần phải không? Tôi là Diệp Trì, ban nãy tôi gặp
một khách hàng ở trong đó nên không đi được, vừa hay Tả Hồng đang ở gần chỗ hai
người nên tôi bảo cậu ta đi đón hai người luôn, mong cô đừng trách sự chậm trễ
này!
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, lời lẽ rất lịch sự, Diệp Trì đã
nói được nguyên nhân.
Quyên Tử khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Thời Tiêu, trong
lòng thầm nhủ, cái gã Diệp Trì này đúng là một con cáo đã thành tinh, còn Thời
Tiêu thì… Thôi, đành phải cấu trời khấn phật phù hộ cho Thời Tiêu vậy!
Quyên Tử là một người không mộ đạo, nhưng vào những
lúc cần thiết, cô vẫn thành khẩn cầu trời khấn phật.
Ngồi trong nhà hàng đồ ăn Tây, nhìn ra bầu trời mùa
thu rộng lớn bên ngoài cửa kính, trời xanh mây trắng, dường như đây là một thế
giới hoàn toàn khác. Thực ra thì nơi đây đúng là một thế giới khác. Quyên Tử
đến đây hai lần, một lần là được khách hàng mời, mộ lần là đến đây để phỏng vấn
một nhân vật lớn trong kinh doanh. Phải biết rằng đây là một nơi không dành cho
người bình thường, cho dù bạn có tiền thì người ta cũng chưa chắc tiếp đãi bạn.
Có thể nói, đây không phải là nơi dành cho những cư dân thành phố tầm thường
như bọn cô.
Món bít tết cao cấp được chia thành từng miếng nhỏ,
thế mà vẫn chưa yên tâm, còn phải bón từng miếng đến tận miệng mới được. Quyên
Tử đột nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Thỉnh thoảng cô cũng bón cho “lợn” ăn,
nhưng dường như đó là vì làm thay cho Hứa Minh Chương. Thế mà Hứa Minh Chương
vừa đi, lại có người khác tiếp quản “công việc” này, hơn nữa người tiếp quản
này lại vô cùng cẩn thận. Chỉ không cái “con lợn” Thời Tiêu này có biết, đấy
chẳng phải “người nuôi lợn” bình thường, chọc giận anh ta có lẽ không chỉ đơn
giản là không có cái ăn, biết đâu chừng còn bị anh ta xé thịt lột da, nhai sống
nuốt tươi không biết chừng.
Ngẫm nghĩ lại thấy bản thân mình quá bi quan. Hứa Minh
Chương đã đi gần bốn năm, có lẽ mọi chuyện đã rơi vào dĩ vãng, cho dù tình cảm
của Thời Tiêu còn sâu sắc, nhưng biết đâu được có khi Hứa Minh Chương đã lấy
một cô gái ngoại quốc ngực nở mông to, hạnh phúc sống qua ngày rồi cũng nên.
Mặc dù cuộc hôn nhân chớp nhoáng của Thời Tiêu khiến
cho người khác choáng váng, nhưng dù gì bây giờ cô ấy cũng là gái đã có chồng
rồi, cho dù họ có gặp lại nhau thì có thể làm gì được chứ?
Lại nói đến cái con ngốc Thời Tiêu này, cho dù là lấy
chồng chớp nhoáng cũng phải mở to mắt ra mà lựa chọn, Diệp Trì là người như thế
nào chứ? Chưa tìm hiểu rõ đã dám đi đăng ký kết hôn với người ta, thật không
biết nên khâm phục dũng khí của cô nàng này hay là túm tóc mắng cho một trận
nữa
Nghĩ đến đây, Quyên Tử bỗng thấy máu nóng bốc lên đầu,
không thể không lên tiếng: “Thời Tiêu”.
Miệng Thời Tiêu vừa bị Diệp Trì nhét một miếng thịt bò
vào, còn chưa nhai hết. Nghe thấy Quyên Tử gọi, cô không buồn ngẩng đầu, chỉ
phồng mang trợn má ậm ừ đáp lời. Quyên Tử thấy cứng họng, hồi lâu mới hậm hực
ném ta một câu:
- Cậu đúng là một con lợn chính cống!
Thời Tiêu bị Quyên Tử mắng như thế này không ít lần
nên đã miễn dịch từ lâu, chỉ ậm ừ rồi tiếp tục nhai miếng thịt trong miệng.
Những người khác ngồi quanh bàn đều bật cười. Diệp Trì
liền liếc cảnh cáo Quyên Tử, chộp lấy khăn ăn lau miệng cho Thời Tiêu rồi đưa
cho cô một ly nước, sau đó mới chuyển đĩa bít tết ở trước mặt Thời Tiêu sang
chỗ mình và từ tốn ăn.
Thời Tiêu ăn no rồi mới được rảnh rang ngắm nghía
phong cảnh, ngắm nghía hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là đâu thế?”
Diệp Trì đặt dao nĩa trong tay xuống, lau miệng rồi
ném khăn ăn lên bàn: “Hội quán chơi golf, lát nữa anh sẽ dạy em đánh golf!”
Tả Hồng bật cười: “Đúng đấy, lát nữa còn có hai người
bạn nữa cũng đến chơi. Cô Trần, tôi dạy cô nhé, cô thấy sao?”
Quyên Tử cúi đầu nhìn đồng h