
t tiếc năng lực + tuổi già sức yếu làm bà không thể nào thực
hiện được cái việc đó đâu.Vì thế hãy tự liệu sức đừng lên làm việc quá
sức vs tầm với của mình. Chúng có thể trở lên thật vô nghĩa và hại chết
bà bất cứ lúc nào đấy_ Nó nhếch miệng bình tĩnh đối đáp.
- Có
những việc nếu biết cách sắp xếp và làm chúng theo đúng quy trình thì
cái gì cũng có thể được coi dễ dàng như là câu “ gạo xay ra cám”_ bà ta
cũng xoáy lại nó.
- Không nhất thiết phải theo như lời bà nói . “ Cám cũng có thể vo viên để trở lại thành hạt gạo” và điều quan trọng đó chính là “ quy trình” cũng có lúc không đi theo đúng được quỹ đạo của
nó_ nó cũng không kém cạnh mà đốp lại bà ta.
- Điều đó không hề
quan trọng .Uy quyền và tiền bạc luôn luôn là 1 vũ khí tối cao và chúng
rất đáng sợ_ bà ta chuyển sang vấn đề về quyền lực.
- Nhầm,bà lại nhầm rồi, Đúng là tiền và quyền có thể mua được. Nhưng ….pháp luật thì còn cần phải xem xét đó.
Nó nói rồi xòe tay ra sau .tên Jun hiểu ý liền lấy một bản dạng văn bản ra đưa cho nó . Nó cầm chặt trong tay rồi đưa cho bà ta. Rất nhanh chóng
bà ta đưa tay ra cầm lấy. Nó vẫn giữ chặt ,bà ta giằng mạnh nhưng tuổi
già sức yếu làm sao thắng nổi cái tuổi “ bẻ gẫy sừng trâu” . Nó liền cúi xuống nói nhỏ vs bà ta” hãy nghiên cứu thật kỹ lưỡng nhé .Nó rất là hay đó và tôi đã phải mất rất nhiều công sức để tìm kiếm nó . Vì vậy hãy
trân trọng.” nói xong nó buông tay ra làm bà ta bật ngửa về sau như
chiếc bập bênh lên xuống. Nó mỉm cười chìa tay vẫy vẫy rồi đi ra . Được
mấy bước quay lại:
- Bà đừng nghĩ mình đã thắng nhé!tất cả sẽ còn phía sau _ xong xoay mặt bước đi
- Con ranh. Mày được lắm . Tao sẽ làm cho mày phải chết trong tay tao.
Diệp Bảo Ngọc_ bà ta nghiến răng **** rủa . Nhưng tưởng nó sẽ ko nghe
được. nhưng tưởng vẫn chỉ là chữ “ tưởng” và “ Tưởng Giới Thạch” cũng đã chết từ lâu rồi. Nó chỉ cười và nói 3 chữ “ tôi sẽ đợi” . Nó bước đi
trả lại cho căn lầu sự tĩnh lặng và 1 cái đầu toan tính đến đáng sợ. Tối hôm đó nó quyết định đi dạo để xả stress.Và cái đuôi Kim Jun cũng
quyết phải đi theo cho bằng được cho dù nó tìm đủ mọi cách để từ chối.
Nhưng cuối cùng cái đuôi đó vẫn chiến thắng.Thế là nó làm bộ mặt méo xẹo trông đến thê thảm để đi chơi.Trái lại với vẻ ủ rột của nó tên này lại
vui vẻ hết sức.Hắn cứ kéo nó chạy hết chỗ này đến chỗ khác.Ăn hết cái
này đến cái nọ làm cho nó mệt muốn lả luôn. Mệt thì mệt nhưng mà cả 2
lại rất vui. Bất giác nó lại nhớ đến ông chồng đáng yêu đang ở nhà của
mình. Và nó phì cười. Tên Jun thấy nó cười thì lấy làm ngạc nhiên.
- Này ! Cô làm sao thế???
-Chả làm sao cả – Nó thờ ơ quay qua ngắm nhìn cảnh vật.
- Nói cho tôi biết đi muk…Tên này vẫn cố năn nỉ.
- Không – Nó thẳng thừng từ chối.
- Hay để tôi đoán nhé.Uhm…Tôi nghĩ có 3 khả năng – Hắn vừa sờ cằm vừa nói.
- Khả năng 1??? – Nó tò mò.
- Cô đang tưởng tượng ra một giấc mơ đẹp…và…cô là nhân vật nữ chính. Một nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm và…- Hắn lấp lửng.
- Và…thế nào nữa?? Nhân vật nam chính là ai?? Nếu tôi đoán k nhầm thì ng
đó là anh – Nó nói mà da gà da vịt sởn hết cả lên. Gì chứ cho dù đàn ông trên thế gian này die hết thì nó cũng k mơ tưởng đến cái tên thuộc giới tính thứ 3 này đâu.
- Bingo!! Cô cũng thông minh đấy. Tôi sẽ là
chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai lung linh rạng ngời, còn cô sẽ là một
nàng công chúa xinh đẹp. Chúng ta sẽ là một cặp đôi trai tài gái sắc
bước ra từ thế giới cổ tích. Và lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ phải tham
gia mấy cái chương trình ở đất nước cô đag sống như là bước nhảy hoàn
vũ, cặp đôi hoàn hảo hay là đi thi Vietnam got tallen cũng được – Hắn cứ đứng đấy luyên thuyên mà k biết rằng nó đả lỉnh đi từ lúc nào, đến lúc
nhận ra thì nó đã mất tiêu ở xó xỉnh nào rồi. Hắn hét lên :
- Sally !!! Cô đâu rồi. Tôi còn chưa nói hết 2 khả năng còn lại mà.
Xong hắn lại vội vàng chạy đi tìm nó.
Nó ở trog thấy hắn náo loạn như thế thì tự cười một mình. Quay đầu lại thì “rầm”…đầu nó đâm phải một cái vật thể gì đó cứng đến lạ thường. Nó lấy
tay sờ sờ đầu rồi kêu lên :
- Má ơi !! Ai trồng cột điện ở giữa đường thế này???
- Cột điện?? Này nhóc tôi….. – Tên này chưa kịp nói hết thì nó đã nhảy dựng lên.
- Ối cha mẹ ơi, cột điện biết nói.
- Này!! Nhóc ngẩng mặt lên nhìn xem tôi là ai mà dám kêu cột điện hả? – Người kia tức giận ra lệnh.
- Hả??? – Nó từ từ ngẩng mặt lên – Joo ! – Nó ngạc nhiên tột độ
- Cốc – Anh gõ đầu nó một cái đau rồi nói – Ai cho e kêu cái tên vàng ngọc của anh ra như vậy hả?
- Vàng ngọc?? Có mà vàng nổi thì có – Nó lẩm bẩm.
- Em đag nói cái gì vậy? – Anh hỏi.
- K có j – Nó ngó lơ.
Cùng lúc đấy tại VN
- Gia Bảo ah ! Đi đi mà. Em năn nỉ a đó – Ả hồ ly cầm tay hắn lay lay trưng ra cái bộ mặt ” ngìn lớp son phấn” nom mà muốn ọe.
- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa bạn mới hiểu nhỉ? – Tôi bận. Vì thế bỏ
cái tay bạn ra, đừng lm phiền tôi nữa – Hắn lạnh lùng hất tay ả ra làm
cho ả lảo đảo suýt té
- Anh…anh – Cô ta ré lênư
- Này! Mặt dày. Cô có thôi ngay đi k hả? Đừng có lợi dụng lúc chị hai tôi đi mà
õng ẽo vs anh rể nhá. Nói cho cô bi