
Hắn quay qua ông quản gia.
- Dạ. Đang chờ cô cậu chủ ở phòng khách ạh_ Ông cúi đầu nói.
- Đi thôi_ Hắn hếch mặt nói với nó.
- Đồ hách dịch_ Nó lầm bầm_ Chào mọi người_ Nó nhoẻn miệng cười vs mọi người.
- Cô chr thật là thân thiện_ Người giúp việc 1
- Đúng zậy cô ấy thật dễ xương_ NGV 2
- ……………….
Cứ thế mọi người bàn tán về nó- cô chủ mới của nhà này. Hắn và nó bước vào trong phòng khách. Khi thấy ông bà Hoàng- Cẩm nó cúi đầu chào lễ phép:
- Con chào ba mẹ ạh!
- Ba mẹ_ Hắn chào đúng 2 từ.
- Uk. 2 con ngồi xuống đây đi_ Ông Hoàng bảo.
- Vâng_ Cả 2 đồng thanh. Nó đến ngồi cạnh bà Cẩm còn hắn thì ngồi đối diện nó.
- Con cứ tự nhiên coi đây như nhà của mình nhé_ Bà cẩm nhìn nó trìu mến.
- Dạ vâng con sẽ coi đây là căn nhà thứ 2 của mình._ Nó cười hiền.
- 2 đứa này_ Ông Hoàng lên tiếng_ Ngày mai bố mẹ sẽ bay qua Mĩ có chút chuyện 2 đứa ở nhà tự lo liệu nhé.
- Ơ có chiện j vậy ba._ Nó ngơ ngác hỏi.
- Công ty có chút chuyện ba mẹ cần sang đó gấp. Vậy nên nhờ con chăm
sóc thằng Gia Bảo nhé. Nó ương bướng lắm và nó cũng có nhiều tật xấu nữa nhưng chắc con sẽ trị được nó._ Ông hoàng.
- Ba….. sao ba nói vậy?_ Hắn nhìn ba bằng ánh mắt giận dỗi + cái mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ.
- Vâng. Con sẽ cố_ Nó cười nhẹ.
- Uk. Ba mẹ tin vào tài của con. Bây giờ 2 đứa đi nghỉ ngơi đi. Chắc 2 đưa cũng mệt lắm rồi._ Bà Cẩm nhìn nó nói.
- Vâng._ 2 đứa đồng thanh cúi chào bố mẹ rồi bước lên phòng.
- Ah. Phòng của 2 đứa bố mẹ đã chuẩn bị kĩ càng rồi đáy bảo đảm con
dâu mẹ sẽ thích lắm._ Bà nói vs theo khi nó đã đi dược nửa cầu thang.
- Vâng con cám ơn._ Nó quay lại nói rồi đi tiếp.
Trên phòng nó và hắn:
- Anh về phòng cũ của mình đi tôi sẽ ngủ ở đây._ Nó lạnh lung nói.
- Sao tôi phải đi?_ Hắn ngây thơ hỏi trong khi đang tiến sát đến gần
nó lòng thầm nghĩ“ cô chết vs tôi ba mẹ tôi mà đi thì cô sẽ chẳng có ai
bảo vệ đâu”
- Chẳng phải anh ko muốn ngủ cùng tôi sao?_ Nó lùi lại phòng vệ.
- Ai nói thế?_ Hắn càng tiến sát lại gần nó.
- Chính ánh mắt anh nói thế._ Nó dừng lại nhấc đầu gối thụi vào bụng
hắn, hắn đau đớn nằm đó ôm bụng. Nó quay sang nhếch mép_ Lần sau đừng
đụng vào tôi tôi biết võ đó.
Nói xong nó lấy bộ quần áo ngủ là
một chiếc áo ba lỗ và chiếc quần đùi đi vào phòng tắm để hắn ở lại hắn ở đó vs suy nghĩ” con nhỏ lợi hại thật lần sau phải cẩn thận hơn mới
được”. 30’ sau nó bước ra với mái tóc ướt thơm mùi hoa oải hương. Hắn
ngồi đó ngắm nó nhìn nó như thiên thần vậy. Bất giác hắn thốt lên một
câu:
- Cô đẹp thật!
- Khỏi khen tôi vốn xinh mà_ Nó tự sướng quay đi vì nó ngượng.
- Anh ngủ ở đâu?_ Nó quay lại sau khi đã lấy lại được bình tĩnh.
- Tất nhiên là trên giường rồi_ Hắn tỉnh rụi.
- Ý tôi là…..
- Tôi sẽ ngủ ở đây_ chưa để nó nói hết câu hắn đáp luôn.
- Anh…._ Nó tức giận ko nói lên lời._ Xong nó ôm chăn chiếu rải xuống đất.
- Cô làm j vậy?_ Hắn hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ngủ. Anh ngủ trên đó thì tôi sẽ ngủ ở đây._ Nó đáp tỉnh bơ.
- Tùy cô._ Nói xong hắn đến bên tủ lấy quần áo đi tắm.
Trong khi hắn đi tắm thì nó lấy máy ra sấy khô tóc. Với lấy con ipad ra lướt
web 1 lúc rồi nó cũng ngủ quên mất. Hắn bước ra thì thấy nó đã ngủ từ
lúc nào nhẹ nhàng hắn bế nó lên giường đắp chăn cho nó ngắm nhìn nó 1
lúc rồi hắn cũng về phòng mình và đi ngủ. Sáng hôm sau nó thức dậy cũng đã phải gần 7h30’. Nó cuống cuồng thay
quần áo làm vệ sinh cá nhân chải chuốt lại tóc tai rồi nó chạy xuống
nhà. Thấy ông Quang nó chạy lại :
- Bác Quang ba mẹ cháu đâu?_ Nó vồn vã hỏi.
- Ah. Ông bà chủ đã bay từ sớm rồi._ Ông trả lời nó.
- Zậy hả?_ Nó tiu nghỉu_ Mà sao mọi người ko gọi cháu dậy._ Nó hỏi.
- ông bà chủ dặn đừng gọi cô chủ dậy sớm vì ông bà sợ cô vẫn còn mệt. Thôi cô chủ ra ăn sáng đi_ Ông bảo nó.
- Vâng._ Nó bước đến bàn ăn thì thấy hắn đang ngồi đó ăn ngon lành nó ngạc nhiên như hiểu được ý nó hắn lên tiếng:
- Có j mà phải ngạc nhiên. Cô đúng là heo nên mới dậy muộn như vậy mà.
- Anh……._ Nó tức giận bóp chặt lấy cái bát.
- Nhẹ tay thôi bể bát bây giờ cái bát đó đắt lắm đó_ Hắn mỉa mai nó.
- Anh mà cũng biết tiếc tiền sao?_ Nó mỉa lại_ Tôi tưởng đại công tử ăn chơi như anh thì ko biết tiieecs tiền chứ.
- Tùy xem người động vào nó là ai thì tôi ms tiếc._ Hắn cũng ko vừa.
- Ah.. Ông chủ dặn cậu chủ phải đưa cô Bảo Ngọc đến trường đó_ Ông Quang lên tiếng khi thấy lửa giận đã bùng lên trong nó.
- Cháu cũng có xe mà_ Nó nhăn mặt khi nghe ông Quang nói zậy.
- Cô chủ ko mang xe theo mà._ Ông nói.
- Ah…. Vâng cháu quên mất_ Nó tự cốc nhẹ vào đầu mình 1 cái.
- Đúng là trí nhớ tồi tệ_ Hắn buông 1 câu làm nó tức chết xong rồi đứng dậy bỏ đi.
- Cậu chủ phải chờ cô Ngọc nữa đấy_ Ông Quang gọi theo.
- Nhanh lên. Tôi ko có tính kiên trì đâu đấy_ Hắn quay lại.
- Ai cần…._ Nó lẩm nhẩm nhưng cũng vội vàng đứng lên chạy theo hắn ko quên chào mọi người.
Nó cùng hắn đi trên một con siêu xe màu trắng. Trên đường đi cả 2 ko ai nói j. Đến trường nó bước xuống xe hắn dặn nó:
- Ra về đợi tôi ở cổng trường.
- Ko cần. tôi đi cùng Sam cũng được_ Nó trả lời cho dù chân vẫn đang bước đều.
- Tùy cô._Hắn