
hôi, Doãn Đa Lâm…
Tuy tôi có trăm ngàn cái không tình nguyện nhưng để tổ chức tiệc chúc mừng cho Thừa Tầm nên chủ nhật này cũng đã phải đến.
Địa điểm chính là trong quán café Happy Angel của Hiểu Anh đã được đặt sẵn.
Hiền Chu dường như có ý muốn mời cả Khương Tải Hoán đến buổi
tiệc này, nhưng vì Thừa Tầm rất ghét anh ta nên tên của anh ta không
xuất hiện trong danh sách khách mời.
Nhưng cũng được, như thế thì tôi đỡ phải khó xử khi đứng
giữa… Đây không phải là tôi ích kỷ mà tôi nghĩ cho mọi người thôi, chỉ
cần nghĩ đến sự xuất hiện của Khương Tải Hoán thì sẽ khiến cả bầu không
khí tụt xuống âm mấy độ, toàn thân tôi sẽ không ngăn nổi rùng mình liên
tục cho xem.
Hư… tôi phải làm bộ mặt thế nào để đối diện với Thừa Tầm đây? Làm sao mới có thể có vẻ không ngượng ngập chứ? Làm sao mới khiến không khí ấm áp hơn?
Tôi quả thực sợ mình làm không nổi… haizzz, phiền thật đấy,
thôi đi, cứ đi một bước rồi tính một bước vậy, trước tiên thì không cần
nghĩ nhiều là được.
Quán café… đáng ghét, sao lại phải đặt ở quán café tên Hiểu
Anh mở chứ? Phải biết là quán café của Hiểu Anh cách nhà chúng tôi rất
xa rất xa chứ? Hu hu… để tiết kiệm tiền đi xe tội nghiệp ít ỏi tôi đành
phải lê cái thân xác mệt mỏi, cứng ngắc mà đi bộ đến quán café của Hiểu
Anh thôi.
Ôi ôi! Cuối cùng cũng đến rồi, nhìn thấy biển hiệu lớn của quán, tôi kích động đến mức hai mắt sáng rực lên!
“Cạch…”
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn của quán.
“Ting ting tang tang…”
Phong linh trên cửa reo lên những tiếng lảnh lót.
“Ây! Hiểu Anh, tớ tới rồi đây.” Tôi cười tít mắt với bạn tốt.
“A! Đa Lâm! Cậu tới rồi! Hà hà, cậu đến sớm thật đấy, là
người đầu tiên đó!” Bà chủ Trịnh Hiểu Anh thấy sự xuất hiện của tôi liền vội vã làm động tác chữ “V” chiến thắng với tôi.
Tôi hiếu kỳ mở to mắt lên nhìn bốn bề một lượt, lạ quá? Ở đây ngoài Hiểu Anh và tôi ra thì thật chẳng có ai khác nữa, đến cả bóng
người phục vụ tôi cũng chẳng thấy, rốt cuộc đây là chuyện gì?
“Hiểu Anh… làm… làm sao thế? Quán của cậu chắc không vắng thế chứ? Sao chỉ có mình tớ mà chẳng thấy khách khứa gì hết vậy? Nếu cứ thế này thì cậu đóng cửa quán sớm đi là hơn!” Tôi hơi băn khoăn thắc mắc.
“Cái gì chứ? Không phải thế đâu, quán của tớ bình thường đông kinh khủng! Chỉ có điều hôm nay là ngoại lệ, cậu không thấy ở ngoài cửa tớ đề biển “tạm ngừng kinh doanh” à? Vì hôm nay đặc biệt tổ chức tiệc
cho Thừa Tầm mà, tất nhiên sẽ chỉ có đám bọn mình tụ tập thôi! Hà hà,
cậu nói xem phải không?” Hiểu Anh đắc ý giải thích cho tôi, chẳng qua
chỉ tổ chức một buổi họp mặt thôi mà, có cần khoa trương thế không?
Còn “tạm ngừng kinh doanh”? Đúng là…
“Nào nào, Đa Lâm, cậu là người đầu tiên tới đây! Muốn uống
chút gì không? Tất cả đồ hôm nay đều miễn phí tặng cho mọi người, không
có quán thứ hai nào thế đâu đó!” Hiểu Anh tay cầm dao thái rau vừa làm
đồ ăn vừa tươi cười hỏi tôi.
“Thế thì, tớ uống nước cam tươi! Ly to đặc biệt nhé!”
“Hừ… con nha đầu này, còn tính lợi dụng cháy nhà để hôi của hả?” Hiểu Anh vừa nói vừa bất lực đảo mắt.
“Thật là, cái gì mà cháy nhà hôi của? Đừng nói chuyện khó
nghe thế được không nào? Đã tặng miễn phí thì tớ đương nhiên phải biết
quý cơ hội hiếm hoi này rồi! Càng quý hơn là Hiểu Anh người đại keo kiệt nữa chứ!” Tôi cười lè lưỡi, còn làm mặt hề với Hiểu Anh.
“Đúng là… nha đầu này!” Hiểu Anh hết cách đành cười to lên, sau đó đặt một ly nước cam siêu bự xuống trước mặt tôi.
“Woa! Tốt quá! Hiểu Anh tớ yêu cậu!” Tôi hào hứng vỗ tay, vội cầm ống hút uống rất ngon lành.
“Cạch…”
Cửa quán lại bị đẩy ra.
“Ting ting tang tang…”
Bên tai lại vang lên một loạt tiếng phong linh trong trẻo.
“Á á, mệt chết đi thôi! Cuối cùng cũng tới rồi! Trịnh Hiểu Anh, bọn tớ tới rồi!”
“Đa Lâm, úi chao! Cậu tới sớm thật đó, lại bị cậu cướp mất vị trí đầu tiên rồi! Tớ còn tưởng bọn tớ là người đầu tiên nữa chứ!”
Hà hà, lần này là hai cái mồm luôn thân thân mật mật Chính
Hạo và Hiền Chu đó, hai người tay trong tay bước vào, còn mang đến một
túi đầy bia và nước trái cây, hic… hình như chỉ có tôi tay không đến đây thôi, vẫn cảm thấy mặt mình dày quá.
Tiếp đó là Vũ Thành, Triều Nhất…
Những đứa bạn thân thiết thời học cấp ba đã tề tựu đông đủ,
mọi người ồn ào náo nhiệt, nói nói cười cười, giống như thời gian đã
quay ngược lại 3 năm về trước, trong lòng tôi trong thoáng chốc như có
được sự an ủi, cảm giác rất hạnh phúc, tôi không ngăn được lòng mình
thầm mỉm cười.
Được ở bên mọi người, thật là tốt!
“Cạch…”
“Ting ting tang tang…”
Cửa quán lại bị mở ra lần nữa.
“Ô! Mọi người đều ở đây à!”
Thình thịch!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tim tôi thoắt nhiên nhảy
thót lên thật mạnh. Trời ạ, tôi đã quên béng mất, thì ra… cậu ấy cũng
đến đây, sao tôi lại có thể quên béng đi việc quan trọng này cho được?
Hư… trong lòng bỗng cảm thấy vừa sợ hãi vừa căng thẳng…
“A! Thừa Tầm! Cậu cũng đến rồi! Sao mà chậm thế hả? Mọi người đều đang chờ cậu đó! Đợi lát nữa phải phạt cậu một ly mới được!” Chính
Hạo cười tinh ranh, cậu ta đảo mắt một vòng về phía Thừa Tầm, lại đảo
mắt về phía tôi, sa