
ạo phố mua đồ cho vui! Cậu thấy đề nghị này thế
nào?” Tôi và Hiền Chu ngồi trong quán ăn uống rượu nấu, trên bàn bày đủ
thứ điểm tâm và món ăn nhẹ.
“Thì… thì cũng hết cách rồi! Cái tên tiểu tử thối Chính Hạo
đó không thích tớ cứ chạy long nhong ngoài đường, vả lại tớ chỉ cần về
trễ thôi là hắn cứ càu nhàu cằn nhằn tớ mãi không thôi, a a! Đúng là
phiền phức chết đi được, tớ lại không dám chọc giận hắn, để tránh hắn
lại lải nhải càm ràm lên lớp tớ nữa…! Haizzz… không ngờ ở chung lại
phiền phức đến thế! Vừa đi học vừa làm việc nhà, rút mất mười năm tuổi
thọ của tớ chứ ít gì!” Hiền Chu vừa uống rượu vừa giơ nanh nhe vuốt nổi
giận nói to.
“… Đương nhiên rồi, thoắt chốc từ một người biến thành hai
người, việc phải suy nghĩ cũng nhiều hơn, hơn nữa hai người còn phải đi
học, tất nhiên sẽ mệt mỏi hơn rồi! Hừ… rõ ràng là ở cùng một nơi, mỗi
tuần cũng chẳng gặp được cậu mấy lần, ngày nào cậu cũng ở nhà với chồng
yêu của cậu, hồi cấp ba cũng đã yêu đương mấy năm rồi, lại thêm ba năm
nữa, hai cậu ngày nào cũng ở với nhau nhàm chán thế mà cũng không thấy
phiền hả? Tớ thì thấy buồn chết rồi đây…” Tôi cầm lấy chai rượu “ừng ực” uống cạn.
“Đa Lâm, sao hôm nay cậu chẳng có tinh thần gì thế này? Có
phải đã xảy ra chuyện gì không?” Hiền Chu đặt chai rượu trong tay xuống, nâng mặt tôi lên quan sát tỉ mỉ.
“Chẳng có gì xảy ra hết, có thể có chuyện gì chứ? Chẳng có
chút xíu chuyện gì cả! Hừ… cậu đừng quá bận tâm thế!” Tôi miễn cưỡng
cười với nó một cái, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được, gương mặt tươi cười này của tôi mới nhợt nhạt làm sao.
“A! Đúng rồi đúng rồi! Hôm nay tớ nghe được từ chỗ Chính Hạo
một tin tốt lành đây! Đúng là đã khiến tớ bàng hoàng hết cả người ấy!
Này này, Đa Lâm, cậu nghe tớ nói! Cậu có biết hôm nay ai trở về rồi
không? Cậu có muốn biết không? Tớ đã ngây cả người ra khi biết đó!”
“… Ai vậy?” Tôi buồn rầu hỏi.
“Tớ mà nói ra thì bảo đảm cậu sẽ hết hồn! Chắc chắn là thế!”
Hiền Chu lải nhải nói không ngớt, lại còn khoa chân múa tay nữa chứ.
“Ây cha, đúng là…, thế thì cậu còn không nói nhanh đi? Đừng có vòng vo nữa! Mau nói xem!” Tôi hơi nóng nảy quát to lên.
Cái tên Hiền Chu này đúng là càng ngày càng lắm mồm, thật đáng thương cho Chính Hạo ngày nào cũng phải sống cạnh nó.
“Cậu đừng gấp thế, nghe tớ từ từ nói cho cậu biết ai đã về nhé!”
“Mau nói đi!” Tôi quả thực sắp bị nó chọc tức điên lên rồi đây.
“Là Thừa Tầm! Hàn – Thừa – Tầm!” Hiền Chu sợ tôi nghe không rõ, nói ra từng chữ từng chữ.
“Phụt!”
Phản ứng đầu tiên của tôi là phun hết toàn bộ chỗ rượu hồi
nãy vừa uống ra, hành động này đã thu hút toàn bộ ánh mắt ghê tởm của
khách khứa xung quanh.
“Nhìn đi nhìn đi! Tớ nói là kinh ngạc đến cực độ mà! Chẳng
sao, lúc đó tớ nghe Chính Hạo nói cũng phản ứng y hệt cậu!” Hiền Chu gật gù đắc ý, thật không biết có gì mà nó lại hài lòng thế.
“Cậu… Hiền Chu… vừa nãy cậu… cậu nói ai đã về hả? Cậu… cậu
nói là Thừa Tầm?” Trời ạ, thì ra Chính Hạo cũng đã biết rồi, thì ra là
thế, tại sao tôi cảm thấy chỉ mình tôi bị lừa đến mụ mẫm nhỉ?
Ha ha, tức cười thật đấy… hình như chỉ mình tôi là bị bỏ lại thôi…
Nhưng mà, tại sao Thừa Tầm không nói tôi biết mà lại nói cho
Chính Hạo trước chứ? Thanh mai trúc mã tôi đây trong mắt cậu ta, quả
nhiên chẳng là gì sao? Nghĩ đến đây, tôi không ngăn được cảm giác hụt
hẫng.
“Đúng thế đúng thế! Chính là Thừa Tầm, nghe Chính Hạo nói
hình như hôm nay cậu ấy vừa từ nước ngoài về! Ra nước ngoài ba năm cuối
cùng cũng về rồi, tớ và Chính Hạo đề nghị đến chỗ Hiểu Anh tổ chức một
buổi tụ họp chúc mừng Thừa Tầm, chúc mừng cậu ấy cuối cùng đã trở về!
Thế nào? Đề nghị tuyệt chứ? Hà hà hà hà!” Đôi mắt đầy chờ đợi của Hiền
Chu sáng lên.
Hả? Gì chứ? Chúc mừng… tiệc chúc mừng à?
Nghe đến đây, để kiềm chế nước mắt mình khỏi tuôn rơi, tôi lại tu rượu ừng ực.
“Đa Lâm, chẳng phải cậu cũng rất nhớ Thừa Tầm à? Ha ha, vừa
hay! Hôm đó tớ cũng sẽ nói Triều Nhất và Vũ Thành đến luôn, mọi người tụ tập lại cùng chúc mừng cho Thừa Tầm! Đa Lâm, cậu thấy thế nào?”
“Ai… ai nhớ hắn chứ? Hiền Chu, cậu đừng nói nhảm!” Tôi chau mày, miệng không khớp lòng phản ứng lại.
“Đa Lâm, cậu đừng lừa người ta nữa! Trong ba năm, cậu là
người nhớ Thừa Tầm nhất không phải sao? Ngày nào cũng nhắc đến Thừa Tầm, bây giờ làm gì mà cậu cứng đơ miệng mồm thế? Cậu đang giận Thừa Tầm lúc đó đi mà không nói hả? Nhưng bây giờ cậu ấy đã về rồi mà! Tất cả đã là
quá khứ rồi! Cậu thế này thì làm sao Thừa Tầm biết được là cậu nhớ cậu
ấy chứ?” Hiền Chu nhè nhẹ nhíu mày, trong giọng nói có ý trách móc.
“Tớ không cần hắn biết, càng không muốn hắn biết…” Tôi nhắm nghiền mắt hít một hơi thật sâu, giọng hơi nghẹn lại.
“Đa Lâm…” Hiền Chu vẫn muốn nói thêm gì đó, nó mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí ngăn lại.
Haizzz… Doãn Đa Lâm, mày làm gì mà lại nói như tất cả mọi
chuyện đều do lỗi Thừa Tầm vậy? Tuy trong lòng tôi biết không phải là
lỗi của Thừa Tầm, cậu ấy chưa từng biết đến tình cảm của tôi, vậy nên,
cậu ấy vô tội, cậu ấy không hề sai gì cả… Không phải thế sao?
Người sai, chỉ có mình mày t