The Soda Pop
Hơi Ấm

Hơi Ấm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326434

Bình chọn: 7.00/10/643 lượt.

rời. Cô mơ màng quấn chăn thiếp đi, chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm. Rồi cảm giác được chiếc nệm lún xuống bên cạnh. Sau đó hơi thở đàn ông quen thuộc bao trùm lấy mình. Cô có cảm giác như mình đã quay trở về quá khứ.

Hạ Miên chui vào lòng anh ngủ say sưa. Trong lúc ý thức mơ hồ dường như nghe thấy anh nói gì đó bên tai. Chiếc đầu rối bù cọ sát vào ngực anh rồi lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Hạ Miên phải rời giường để đến phim trường từ sớm. Khi chạm mặt với Thạch Duy Nhất vẫn hơi lúng túng. Nhiều lần Thạch Duy Nhất muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, tạo nên không khí rất mất tự nhiên.

Lúc dùng cơm trưa Hạ Miên dự định gọi điện thoại cho Bạc Cận Yến kêu anh tự ăn một mình. Nhưng nào ngờ Bạc Cận Yến lại đi mua thức ăn đến đây. Vẻ mặt Thạch Duy Nhất rất khó coi khi nhìn thấy Bạc Cận Yến, rất nhiều lần nhìn qua bên này từ đằng xa.

Hạ Miên cảm thấy ngại ngùng, quan hệ giữa ba người bọn họ thật sự không biết nên nói ai đúng ai sai.

“Anh về đi, xế chiều em còn quay một cảnh nữa, sẽ nhanh thôi.” Hạ Miên không muốn để người khác chế giễu. Ai ai cũng biết Bạc Cận Yến là vị hôn phu của Thạch Duy Nhất, nhưng bây giờ anh lại thân mật vô cùng với mình thế này.

Bạc Cận Yến nhìn ra được sự rối rắm của Hạ Miên. Anh yên lặng một lúc lâu rồi mới nói “Anh đi trước.”

Khi Hạ Miên chuẩn bị tiễn anh thì Thạch Duy Nhất lại đi thẳng đến. Hạ Miên nắm chặt lại hai bàn tay đang buông bên người lại và thúc giục Bạc Cận Yến “Anh đi nhanh đi.”

Bạc Cận Yến nghi ngờ liếc nhìn cô, sự nhạy cảm của anh cho thấy Hạ Miên có gì đó không ổn.

Nhưng Thạch Duy Nhất đã bước nhanh đến trước mặt bọn họ. Cô ta liếc nhìn Hạ Miên một cách sâu xa rồi bỗng nở nụ cười giả tạo nhìn Bạc Cận Yến “Không biết là Hạ Miên vừa thêu dệt ra lý do vì sao em đánh cô ta.”

Đôi mắt Bạc Cận Yến chợt lóe lên sự dữ tợn, anh lạnh lùng đứng lại nhìn Thạch Duy Nhất.

Hạ Miên đưa tay cầm lấy bàn tay của Bạc Cận Yến, mười ngón tay đan vào nhau. Cô ngửa đầu nhìn anh mang theo sự hơi hốt hoảng “Đi thôi, rất nhiều người đang nhìn mình.”

Bạc Cận Yến không thể không nhìn ra sự luống cuống và chột dạ trên mặt Hạ Miên. Nhưng Hạ Miên không thích thì anh sẽ không làm. Tay anh khoác lên vai Hạ Miên kéo cô đi ra ngoài.

Thạch Duy Nhất đứng phía sau bọn họ la lên chói tai “Anh thật sự muốn bị cô ta lừa gạt cả đời sao? Em đánh cô ta không phải vì anh. Là bởi vì cô ta không biết xấu hổ đi quyến rũ ba em. Đã cướp lấy anh nhưng vẫn mập mờ với ba em. Trước khi anh đến ba em cũng ở trong phòng cô ta cả đêm, chính là trên chiếc giường tối hôm qua anh ngủ. Anh không muốn biết cả đêm bọn họ đã làm gì sao?”

Trong phút chốc Bạc Cận Yến dừng bước. Hạ Miên cũng hóa đá đứng tại chỗ. Bàn tay đang khoác lên vai cô càng siết chặt, sức mạnh cứng rắn khiến cho xương vai cô đau lên. Hạ Miên không dám quay lại nhìn vẻ mặt của Bạc Cận Yến. Cô là người rõ hơn ai hết về lòng tham muốn chiếm hữu của anh. Hơn nữa, cô thật không thể nào giải thích với anh. Chẳng lẽ phải nói cho anh biết ông ta chính là cha ruột của cô sao? Còn những thù hận kia nữa, cô không muốn kéo Bạc Cận Yến vào. Mối thù của mẹ phải do đích thân cô trả mới được.

Tiếng đàn ông trầm ấm không nghe ra được vui giận và hoàn toàn bình thản vang lên bên tai. Bạc Cận Yến chỉ nói bốn chữ ngắn gọn “Anh tin cô ấy.”

Hạ Miên ngây ra. Bàn tay đang nắm lấy bả vai cô siết lại rất chặc. Gương mặt anh không hề có bất kỳ sự dao động nào. Nhưng e rằng trong lòng đã tức giận ngất trời.

Thạch Duy Nhất khó tin nhìn anh, cuối cùng lại bật cười lắc đầu “Anh điên rồi. Cô ta … đáng giá sao?”

Bạc Cận Yến không trả lời, có đáng giá hay không chỉ cần anh hiểu là được.

Bạc Cận Yến ôm Hạ Miên đi ra ngoài. Suốt cả quảng đường họ cũng không nói gì với nhau. Hạ Miên lo sợ trong lòng. Tính tình của anh cô đã biết từ lâu, càng không nói gì càng chứng minh rằng anh không vui.

Khi đến cửa, Hạ Miên cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh rồi khẽ nói “Sau khi em quay xong sẽ về ngay.”

Bạc Cận Yến không nói lời nào, chỉ rũ mắt liếc nhìn cô ảm đạm. Hạ Miên biết anh không vui nhưng không nói là vì muốn đợi cô chủ động giải thích. Cho nên Hạ Miên cố gắng lấy lòng choàng tay ôm cổ anh dỗ giành “Anh đã nói tin em thì đừng suy nghĩ lung tung. Em không có làm việc gì xấu xa cả.”

Tay Bạc Cận Yến nắm lấy eo cô và nheo mắt lại vô cùng nguy hiểm. Anh cắn nhẹ lên môi Hạ Miên “Anh không tự ti đến mức tranh giành tình nhân với một lão già.”

Lúc này Hạ Miên mới cười nhẹ nhõm. Nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì Bạc Cận Yến nói thêm một câu với vẻ mặt hết sức tự nhiên “Anh đi đổi phòng, chuyển em qua đó.”

Nụ cười của Hạ Miên cứng đơ trên mặt. Anh nói là tin tưởng mình, nhưng điều này là có ý gì?

Tiến độ quay hình lúc xế chiều rất nhanh, Hạ Miên chỉ có vài cảnh và lời kịch cũng không nhiều. Quay xong cô phải đi thay đồ diễn ra để chuẩn bị trở về khách sạn. Nhưng bỗng Thạch Duy Nhất đi đến cạnh cô. Hạ Miên đầu đau như búa bổ. Cô nghiêm túc nhìn Thạch Duy Nhất qua gương trang điểm “Cô không thấy chán sao? Cô làm vậy anh ấy chỉ ghét cô thêm thôi.”

Gương mặt Thạch Duy Nhất t