Teya Salat
Hoàng Tử Online

Hoàng Tử Online

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322652

Bình chọn: 10.00/10/265 lượt.



một con nhỏ khác, không phải là mình thì hỏi đứa nào thoải mái cho được. Dù đã quá quen với điều này nhưng tôi cứ thấy khó chịu. Mà theo cảm

nhận của mình, rõ ràng Trọng Tuấn đang muốn chọc tức tôi, biết tôi thích hắn nên lúc nào trước mặt tôi hắn cũng kè kè con nhỏ khác. Đúng là đồ

không có tim. Tôi bực bội đưa miếng bánh mỳ lên cắn một phát rõ mạnh.

Sao cái cuộc đời này lại có một con nhóc ngu như mình nhỉ ?????

.

Lúc đầu tôi có nói với các bạn là chính tôi cũng không biết lý do vì sao tôi thích hắn. Nhưng có lẽ là tôi đã nhầm. Vì cái gì trên đời này đều

có nguyên nhân của nó. Phải chăng tôi thích Trọng Tuấn từ cái ngày mưa

hôm ấy, khi mà chính mắt tôi trông thấy cậu ta ngồi khóc một mình dưới

chân cầu thang của trường ????? Đối với tôi, con gái khóc là chuyện bình thường, chỉ có con trai khóc mới là lạ. Và ở cái tuổi này, khi tâm sinh lý chưa ổn định, con trai rất rất hiếm rơi nước mắt, tất cả chỉ vì sĩ

diện và sĩ diện. Nhưng tôi đã thấy cậu ấy khóc. Khóc không ra tiếng

nhưng nước mắt đầm đìa. Khuôn mặt Tuấn tái cả đi, có lẽ là tôi đã đứng

rất lâu để nhìn cái cảnh đó. Và theo một sự thúc giục nào đó trong lòng, tôi mở cặp lấy bì khăn giấy rồi tiến tới trước mặt cậu ấy...

.

Tuấn ngẩng lên nhìn tôi. Nhưng chỉ nhìn thôi chứ không nói gì. Cậu ta ngoảnh mặt đi. Không quên lấy tay lau sạch nước mắt.

.

- Đừng nghĩ tôi thương hại cậu. Chỉ đơn giản là nước mắt rơi ra cần có

thứ gì đó lau đi...- tôi nói trong vô thức, vì lúc này, mắt tôi đã bị

choáng ngợp hoàn toàn trước đôi mắt và khuôn mặt ấy, một đôi mắt tuyệt

vời trên một gương mặt quá ư đặc biệt.

.

Tuấn vẫn lặng im nhìn tôi. Nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi. Bì khăn

giấy trên tay tôi vẫn ở nguyên vị trí. Chúng tôi nhìn nhau khá lâu. Nhìn như không phải để nhìn mà để hiểu...Hiểu đối phương đang nghĩ như thế

nào về mình....

.

Vài phút sau, cậu ta ngồi dậy và chạy đi. Tôi chỉ kịp nhìn theo. Không

nói được lời nào. Từ đó cho đến bây giờ, trong suy nghĩ của mình, tôi

cho rằng, Tuấn có cái gì đó đặc biệt. Và tôi thích cậu ta vì sự đặc biệt ấy.

.

Quay lại với ổ mỳ trên tay, lòng tôi buồn rười rượi. Không biết cái tình cảm này sẽ đi tới đâu nhỉ ??? Khi mà lúc nào tôi cũng chỉ là kẻ đi sau

hình bóng của một đứa con gái nào đó bên cạnh Tuấn, còn cậu ta thì chỉ

mải miết tìm kiếm những nàng công chúa búp bê bỏ mặc tôi rong ruổi tháng ngày với những bức thư tình và những cây kẹo mút đơn độc....

.

- Này nhỏ khùng !

.

Tôi giật bắn người. Cái tên này thì chỉ có duy nhất một người gọi tôi.

Theo phản xạ, tôi quay lưng lại, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm miếng bánh

mỳ.

.

- Sao lúc nào tôi thấy cậu cũng xấu xí hết vậy ???? Cậu không có cách gì cải thiện được cái ngoại hình dị hợm của mình sao ???? Nếu như vậy thì

tôi còn chút lý do gì đó để chú ý tới cậu chứ ? – Tuấn nói với thái độ

mỉa mai.

.

- Này ! Đừng có tưởng tôi thích cậu thì muốn nói gì là nói nhé ! Tôi

chẳng thích mình xinh xắn làm gì. Xinh để rồi cũng bị cậu đá văng như

bao con nhỏ ngu ngốc khác. Tôi còn đủ thông minh, vì thế đừng có xúi bậy ! – tôi hùng dũng đốp trả. Tính tôi là thế, thích thì thích, nhưng

không phải vì thích người ta mà phải khuất phục người ta.

.

- Đúng là khùng mà ! Làm ơn đừng có gửi thư tình hay tặng kẹo cho tôi

nữa. Tôi không thích ! Nói đúng hơn là tôi ghét. Nếu cậu thích tôi thì

đừng có làm những việc mà tôi ghét. Hiểu chứ ? – Tuấn bỏ hai tay vào bọc quần nói đều.

.

- Ô hay ! Vốn dĩ từ trước đến giờ cậu đâu có thích tôi. Vì thế việc gì

mà tôi phải quan tâm tới vấn đề cậu ghét hay không ghét. Tôi thích cậu

thì tôi viết thư, còn đọc hay không là vấn đề của cậu. Cậu thấy đó, ngay cả việc cậu dán thư của tôi lên bảng thông báo tôi cũng chẳng thèm

trách cứ gì. Vì thế việc ai người đó làm. Miễn tôi thích cậu là được. –

tôi cũng bình tĩnh mà đốp lại trọn vẹn.

.

- Ai nói là tôi dán thư cậu lên bảng ??? Ờ....mà thôi....Cứ cho là tôi

làm đi ! Tôi chỉ mong từ nay cậu đừng có làm phiền tôi nữa ! Vì cậu mà

ngay cả việc tán mấy nhỏ khác tôi cũng không còn hứng !

.

- Kệ cậu. Đã nói rồi. Tôi thích là tôi làm. Nhắc mới nhớ ! Này ! Cầm lấy !

.

Tôi moi trong túi áo khoác của mình một cây kẹo mút rồi đưa trước mặt

Tuấn. Cậu ta lắc đầu thở dài rồi cũng cầm lấy, thói quen của tôi là vậy, lúc nào thấy Tuấn là tôi đưa cho cậu ta một cái kẹo. Tại tôi thích cậu

ta mà. Thích nhau là phải tặng kẹo ( đến bây giờ khi đã lớn, mỗi khi

nghĩ lại điều này tôi phải đánh vào đầu mình không biết bao nhiêu lần vì cảm thấy xấu hổ ! Sao hồi đó tôi có thể « điên » đến mức ấy được nhỉ

????). Nhưng lần này cậu ta cư xử hơi tệ.....Vì ngay khi cầm lấy cây kẹo mút của tôi, cậu ta không thương tiếc mà ném thẳng đi trước mắt tôi.

Miệng cười cười.

.

- Thế đó ! Tôi đã bảo là tôi không thích kẹo. Vì thế chỉ có thể làm như vậy mà thôi ! Hiểu chưa nhỏ khùng ?

.

Thực sự mà nói lúc đó người tôi giận run lên. Sao cậu ta tàn nhẫn thế

nhỉ ???? Có muốn ném thì hãy đợi khi tôi đi khỏi rồi hãy ném, tại sao cứ phải ném trước mặt người đã tặng mình chứ ????? Nhưng tôi kìm lại được,