XtGem Forum catalog
Hoàng Tử Online

Hoàng Tử Online

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323305

Bình chọn: 7.5.00/10/330 lượt.

ược. Dường như ba, mẹ và cả anh trai đều bất ngờ trước sự có mặt của Minh.

Còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ cậu ta lại là một thằng nhóc nhanh mồm

nhanh miệng như thế.

.

- Chào hai bác ạ ! Em chào anh ! – Minh vừa bước chân vào phòng khách đã cúi đầu chào rối rít khiến tôi suýt nữa té vì ngạc nhiên.

.

- Chào cháu ! – ba mẹ tôi cũng mỉm cười chào đáp lễ.

.

- Dạ trưa nay đi học về, cháu bị ngã xe, cũng may có bạn Thanh giúp cháu nên mọi chuyện đã ổn. Cháu cùng bạn ấy về nhà để giải thích cho hai bác cùng anh hiểu để đừng trách bạn Thanh mà tội bạn ấy. – Minh nói dối mà

như nói thật, mặt biểu hiện cảm xúc y như một diễn viên chuyên nghiệp.

.

- Thật vậy sao ???? Thế cháu có bị gì không ????? – ba mẹ tôi ngạc nhiên trông thấy, vội vã hỏi thăm.

.

- Dạ cũng không có gì nặng, chỉ bị xây xát nhẹ ở tay thôi ạ ! – Minh

chìa cánh tay ra kể lể, lúc này tôi mới để ý đến vết thương ở tay cậu

ta, thế mà hồi nãy cậu ta nói không sao cả. Thật là...

.

Minh có vẻ là người khá thông minh trong cách ăn nói. Không biết cậu ta

nghĩ đâu ra nhiều chuyện đến thế để nói với ba mẹ tôi, nhưng coi bộ ba

mẹ cũng rất hứng thú khi nghe cậu ra nói. Tôi cứ há mồm ngồi xem cuộc

nói chuyện giữa ba mẹ tôi với Minh. Nhìn chẳng khác gì người nhà với

nhau. Đúng là ở Minh có nhiều thứ kì lạ thật.

.

- Thưa hai bác cháu về ! Hai bác đừng trách bạn Thanh nhé ! Bạn ấy không cố ý về muộn đâu ạ ! – Minh đứng dậy cáo từ, ba mẹ tôi mỉm cười vui vẻ

chào cậu ấy, tôi nhận nhiệm vụ tiễn Minh ra cổng.

.

- Này ! Càng lúc cậu càng khiến tôi bất ngờ đó ! – tôi vỗ vai Minh cười

hạnh phúc, gì thì gì chứ cậu ta lại một lần nữa cứu tôi một bàn thua

trông thấy.

.

- Cậu im đi ! Hôm nay cậu lại mắc nợ tôi ! Cứ chuẩn bị tinh thần mà trả

nợ cho tôi ! Còn cánh tay này nữa nè ! Nó mà để lại sẹo thì cậu đừng có

trách tôi ! Bực cả mình ! – Minh hằn học rồi lấy xe đạp về.

.

Thế là sao nhỉ ????? Như thế nào mới là khuôn mặt thật của cậu ta ????? Tối. Tôi lết từ giường tới cái máy

vi tính. Bây giờ có thể nói hai chân tôi đã đình công. Nó vừa nhức, vừa

mỏi, lại đau ê ẩm, kết quả của một ngày trời đạp xe mệt nghỉ. Tôi mở

yahoo lên, hộp tin nhắn lại xuất hiện và như thường lệ, «

I_want_to_be_live » vẫn send cho tôi một tin nhắn offline với lời chúc

quen thuộc đó. Tôi lại mỉm cười. Đến khi nào chủ nhân của cái nick này

mới chịu lộ diện để nói chuyện với tôi nhì ????? Đang mải suy nghĩ lung

tung, chợt tôi hơi ngạc nhiên khi thấy một tin nhắn khá dài từ Bom –

hoàng tử Online thứ 2 của mình. Từ trước đến nay Bom khá kiệm lời nên

rất ít khi để lại tin nhắn cho tôi. Ngay lập tức tôi dán mắt vào đọc...

.

« Lyn nè ! Lâu rồi tôi với bạn không nói chuyện được với nhau. Thật ra

mà nói, thời gian này, tôi gặp khá nhiều chuyện không vui nên cũng ít

onl hẳn, tôi thấy buồn lắm ! Buồn nhiều chuyện ! Tôi cứ có cảm giác cả

thế giới này đang lừa dối mình.... :( Nhưng bây giờ thì tôi ổn hơn rồi,

vì tôi nghĩ còn có nhiều thứ trong cuộc sống này mà tôi cần phải chờ đợi và chinh phục. Với lại, tôi cũng còn trẻ lắm. Tôi sẽ cố gắng quên tất

cả để trở về với chính mình. Và để trở về là Bom – bạn của Lyn. Thật sự

mà nói, nhiều lúc, tôi cũng không hiểu vì sao tôi rất tin tưởng ở bạn,

một niềm tin tuyệt đối mà ngay cả với những đứa bạn ngoài đời chưa chắc

tôi đã có. Chúng ta tuy chỉ là bạn ảo qua mạng, chưa biết gì về nhau

nhưng tôi nghĩ việc gặp gỡ của chúng ta là một duyên số. Đối với bạn,

tôi không ngần ngại kể hết mọi chuyện, cả vui lẫn buồn mà không suy nghĩ hay đắn đo, có lẽ vì chúng ta có sự đồng cảm nào đó chăng ???? Tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi tin bạn...Và cũng mong bạn sẽ tin tôi....Chắc

chắn Bom sẽ gặp Lyn ngoài đời vào một ngày không xa. Lyn hãy chờ Bom nhé ! Còn bây giờ Bom đi ngủ đây ! Goodbye ! :) »

.

Lạ thật ! Sao thời gian này nhiều người đòi hỏi niềm tin ở tôi thế nhỉ

???? Hết Prince rồi lại tới Bom ???? Nhưng tôi thì chưa đủ niềm tin cho

tất cả....Buồn thật.....

.

........................................

.

Hôm nay như thường lệ, tôi lại đem kẹo mút tặng cho Tuấn. Nhiều chuyện

xảy ra khiến tôi cũng không còn thời gian mà giận dỗi hoàng tử mắc dịch

của mình. Mà dạo này cũng vui thật, Tuấn hình như chán cái trò « thay

người yêu như thay áo » rồi hay sao ấy mà chẳng thấy cậu ta đi chung với con nhỏ búp bê nào cả. Chỉ toàn độc hành thôi.

.

- Này ! Cầm lấy ! – tôi chìa cây kẹo ra trước mặt Tuấn, mặc tỉnh như ruồi.

.

- Sao chỉ có một cái ? – Tuấn trả treo.

.

- Ủa ???? Mọi hôm đâu thấy cậu đòi hỏi số lượng đâu ? – tôi tròn mắt.

.

- Tôi không thích sự ngắt quãng ! Hai hôm qua không có thì hôm nay phải bù ! – cậu ta nhún vai.

.

- Tôi thích tặng lúc nào là chuyện của tôi, cậu chỉ có việc nhận thôi ! – tôi cũng không chịu thua, tự nhiên nhắc lại chuyện hôm trước khiến tôi

bực cả mình.

.

Tuấn nhăn mặt giựt phăng cây kẹo trên tay tôi rồi ném đi. Tôi quá quen

với chuyện này rồi nên cũng chẳng buồn tức giận. Nhưng đột nhiên trong

người tôi muốn làm một chuyện....Nếu không hỏi bây giờ thì không biết

khi nào mới có cơ hội.