
với cái tâm trạng này ????
Và cái quan trọng hơn, là làm sao tôi làm bài được khi trong đầu tôi
không hề có một chữ ????? Hậu quả của tính chủ quan đã sờ sờ trước mắt.
Tôi cứ nghĩ mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên không cần phải học
bài nữa. Thế đấy ! Đời không ai biết được chữ « ngờ » !
.
Lấy tay xé tờ giấy đôi còn trắng tinh trong vở, người tôi toát mồ hôi
hột. Cậu bạn ngồi bên thấy được vẻ mặt lo lắng của tôi cũng hơi ngẩn
người một lát nhưng rồi cũng không nói gì. Tôi lúc này thì chẳng còn sức mà quan tâm để ý tới ai nữa. Nếu bài kiểm tra lần này mà bị điểm kém
thì có lẽ tôi hết sống nổi với ba tôi. Các bạn không biết đó chứ, ba tôi là một người cực kì đáng sợ trong vấn đề học tập của con cái. Mỗi lần
mà tôi bị điểm kém, cô giáo chủ nhiệm gọi điện về là y như rằng ngày hôm đó đời tôi chấm dứt. Tôi lại rất sợ ba nên chẳng bao giờ dám để bài
kiểm tra thấp điểm. Nhưng bây giờ thì khả năng đó lại rất cao. Tụi bạn
tôi thường nói mấy môn xã hội thì cần gì học, chỉ cần nhớ ý rồi bịa ra
càng dài càng tốt, thế nào cũng có điểm. Nhưng theo những gì mà tôi
thấy, nếu không biết gì mà cứ bịa lung tung thì vẫn là trứng ngỗng với « cây gậy Trường Sơn » mà thôi !
.
Viết xong cái tên mình, tôi run rẩy đợi chờ cô đọc đề. Mà bây giờ có đợi cũng chừng đó. Vì căn bản là tôi đâu có học bài. Một chữ cũng không
nhớ. Và thay vì chờ cô đọc đề, tôi tự cầu nguyện cho bản thân mình.
.
Cuối cùng thì cái đề cũng xuất hiện, tôi chép vào tờ giấy làm bài mà
lòng đau như cắt. Thế là hết ! Những quả trứng và mấy cây gậy của ba
đang chờ đợi tôi phía trước. Và trong cái giây phút đó, trong đầu tôi
bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ tội lỗi...Một ý nghĩ luôn xuất hiện trong
đầu của những đứa học sinh khi bị lâm vào hoàn cảnh giống như tôi. Tài
liệu ! Hai từ đó dội vào đầu tôi. Đằng nào cũng chết ! Nếu lỡ may lật
tài liệu mà bị lộ thì cũng ngang bằng với việc không lật tài liệu mà bị
điểm kém. Tôi liều mình mở cặp, rút từ từ cuốn sách giáo khoa Lịch sử,
đầu cúi sát xuống thành bàn lật lật từng trang. Phạm Minh nhìn sang,
khuôn mặt chau lại. Cậu ta lấy tay đẩy nhẹ vào người tôi ý bảo tôi hãy
cất đi. Nhưng trong tình thế đó, tôi đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi
tự trấn an mình và cố liều một lần thử xem sao. Bàn tôi dù gì cũng nằm
cuối lớp, lại ở bên góc nên chắc cô sẽ ít chú ý. Tôi cứ vừa nghĩ như thế vừa lật, đầu óc loạn cả lên, tim thì nhảy múa. Đây rồi ! Đáp án đây rồi ! Tôi hí hửng nhìn và...chép ! Chốc chốc tôi lại nhìn lên phía bảng, cô vẫn đừng ở đó. Tức là tôi vẫn an toàn. Vậy là tôi lại cúi xuống chép
tiếp.
.
Nhưng cuộc sống luôn có những quy luật nhất định của nó. Học trò có
những chiêu thức tinh quái qua mắt thầy cô để giở tài liệu thì thầy cô
cũng có khả năng phát hiện và chặn đứng hành động đó. Học trò càng tinh
vi thì thầy cô càng sắc bén trong quan sát. Nhưng có lẽ là tôi đã thoát
được việc bị cô phát hiện nếu như Phạm Minh không lấy tay dụi nhẹ vào
người tôi ngăn cản để khiến cô phải chú ý.
.
- Thanh Thanh, Phạm Minh! Hai em đang làm gì đó ????????? – cô giáo nói
lớn rồi đi nhanh về phía tôi. Ngay lập tức, tôi đẩy cuốn sách vào sâu
trong hộc bàn, mặt cố gắng tươi tỉnh để không bị phát hiện.
.
- Cô hỏi hai em ! Hai em đang làm gì đó ???? – cô dừng lại trước bàn học của tôi và nhắc lại câu hỏi.
.
- Dạ thưa cô ! Chúng em có làm gì đâu ạ ! Chúng em đang làm bài kiểm tra ! – tôi cố gắng trả lời rành rọt, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa.
.
- Thật không ? – cô nói lớn rồi nhanh như chớp đưa tay vào học bàn và lấy ra cuốn sách giáo khoa trước mặt mọi người.
.
Tôi tím mặt. Minh cũng không bình thường được. Ánh mắt cô giáo đầy tức giận.
.
- Thế này là thế nào hả ???? Hai em giải thích cho tôi !
.
Cả tôi và Minh đều im lặng. Tôi sợ. Thực sự rất sợ. Dù đây là tình huống đã được dự tính trước nhưng sao khi đối diện tôi vẫn cảm thấy không đủ
tự tin. Minh quay sang nhìn tôi. Đôi mắt chứa đụng sự bực tức kinh
khủng. Chắc Minh đang trách tôi đã lôi cậu ta vào chuyện này trong khi
thủ phạm chỉ là mình tôi. Hai tay tôi nắm chặt, run lẩy bẩy, miệng tôi
cứng đơ. Tôi phải nói gì đây nhỉ ???? Nhận là mình đã làm ư ???? Tôi
không dám nói. Tôi hèn quá...
.
- Thưa cô ! Em là người làm chuyện này, bạn Thanh không có liên quan gì, bạn ấy chỉ nhắc nhở em không được giở tài liệu mà thôi !
.
Những lời dõng dạc của Phạm Minh dội vào tai tôi như sấm sét khiến cả người tôi tê giật. Từ phía lớp đã bắt đầu có những lời xì xầm rộ lên. Ánh mắt cô giáo cũng
chợt ngỡ ngàng khi nghe những lời mà Minh vừa nói. Điều đó hoàn toàn
đúng vì từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của mọi người, Phạm Minh là một học sinh ưu tú ! Cậu ta xứng đáng đứng đầu trong danh hiệu « Mọt sách
chất lượng cao » !
.
- Tất cả im lặng ! Hai em ngồi xuống đi ! Phạm Minh ra chơi xuống phòng
giám thị gặp tôi ! – cô giáo nói điềm tĩnh. Ngay lập tức không khí trở
lại im ắng.
.
Tôi ngồi xuống. Người như bị mất hồn. Bằng một ánh nhìn đầy tội lỗi, tôi quay sang Phạm Minh. Nhưng trông cậu ta chẳng chút nào lo lắng hay sợ
hã