
được tham luyến…
Nếu như để bị động tâm với nam nhân này là điều quá dễ dàng. Hắn
không cần cố gắng, thậm chí cũng không phải thật tình,cũng có thể sở hữu trái tim của đối phương một cách dễ dàng như trở bàn tay…
Nữ tử thế gian chính là để thể nghiệm, bình thường gả cho vị hôn phu. Có lẽ mọi người đã xem qua vô số khuê nữ đi xuất giá có thể sinh ra
đủ loại ảo tưởng phỏng đoán, nhưng cũng có cái không phải là sự thật. Vô luận như thế nào đối với nữ nhân mà nói, nhất là các nàng xuất thân
thấp hơn gia đình nhà chồng , cả đời đối với tình yêu chân thực nào có
thể, chỉ biết đến từ trượng phu. Là tốt là xấu, đều phải an phận .
Làm nam nhân thì không cần dùng nhiều tâm tư khi tán tỉnh nữ nhân, nữ nhân trừ bỏ luân hãm còn có thể như thế nào? Từ đáy lòng âm thầm thở
dài. Mà thê tử của đế vương vương triều còn rất nhiều người khác, đâu
chỉ có mình nàng.
- “Nàng cũng biết, Nhật Diệu vương triều không dễ dàng thành lập, trải qua thời Ngũ Nhậm đế vương tới nay cũng chỉ lập được Nhị Nhậm hoàng hậu, phần lớn đều là cho tứ cung phân quyền mà trị, duy trì sự cân bằng. Trẫm giao cho Tam cung quyền lực thống trị hậu cung không chỉ là quyền lợi mà cũng là nghĩa vụ. Tuy rằng nàng cũng không muốn dính vào việc đó nhưng đây là việc mà nàng phải làm, nàng có hiểu không?“
- “Thần thiếp hiểu…”. Nàng nhắm
mắt lại, xem nhẹ điệu bộ của mình đang hãm ở trong lòng của đế vương là thực lòng, cố gắng khôi phục lại tinh thần ứng đối, gằn từng tiếng cẩn
thận mà đáp lại : “Chính là Hoàng Thượng, thần thiếp tuổi còn nhỏ, nên không thể bằng các vị tỷ tỷ…“
Tử Quang Đế thanh âm từ đỉnh đầu nàng truyền đến, phá tan sự trần thuật của nàng:
- “Ái phi, trẫm đối với nàng có một kỳ vọng vô cùng lớn lao”. Nhẹ nhàng nâng gương mặt non mềm của nàng, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng áp vào vầng trán trơn bóng. “Văn thư phủ đã xem quyển sách do nàng biên soạn cho trẻ nhỏ và đã tiến hành việc sao chép, hôm nay đã đưa đến cho trẫm rồi, trẫm đã xem qua một lần, viết rất khá. Nàng học thế nào vậy, sao có thể có tài giỏi như thế? Biết rõ trẫm cầu mới …”. Hôn, dừng ở môi nàng, đoạt đi hơi thở của nàng.
Đối với vấn đề của Minh Ân Hoa hay bất kì ai khác đều không phải là
đối thủ của hoàng đế! Hơn nữa hôm nay hoàng đế lại có biểu hiện nhiệt
tình như thế này, so với ngày thường có sự khác biệt nào đó, diện mạo
luôn luôn bình tĩnh,ung dung như thế này , nàng thực sự không cách nào
chống đỡ nổi sự thay đổi như thế này.
Bị những động tác vô cùng thân thiết ôn nhu của hoàng đế trêu ghẹo,
đầu lại lần nữa choáng váng mơ hồ… Giống như người này không phải là
hoàng đế mà chỉ là trượng phu, là một nam nhân bình thường, rất kỳ quái .
Hoàng đế như vậy làm cho nàng rất sợ hãi. Không cần lý trí nhắc nhở,
toàn thân nàng liền biểu hiện rõ sự cảnh báo như một pho tượng đang đứng nghiêm ở Đông Tuyết Lý. Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
- ”A!”. Sau đó, bởi vì vành tai bị cắn một cách nhẹ nhàng
làm cho cả người nàng rung mạnh, sợ hãi kêu ra tiếng. Nếu không bị hoàng đế ôm chặt nàng nhất định sẽ kêu lên một tiếng cao vút mất.
-”Đừng sợ, trẫm ở đây mà”. Hại nàng kinh ngạc như thế. Lồng ngực rộng lớn bao trọn lấy nàng, tạo cho nàng một cảm giác thật an tâm.
Minh Ân Hoa cố gắng đè nén cảm xúc, cái miệng nhỏ nhắn đã bị bao phủ. Bị hôn tới mức không thể nói chuyện mà tai còn bị cắn dấy lên một phen
hỏa dục, nàng đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình đã bị đốt thành tro rồi không…
- “Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?”. Hoàng đế ngồi dậy, cánh tay thoải mái đặt ở thắt lưng của nàng mà ôm
chặt,cả người của nàng ngồi trên đùi của hoàng đế lại bị hắn ôm lấy. “A, đúng rồi, chính là trẫm mong đợi nàng sẽ luôn luôn chia sẻ tâm tư cùng trẫm. Nàng có năng lực này vì sao lại chỉ ở Minh Hạ Cung? Vịnh Đông Cung tuy rằng có cố gắng làm việc nhưng mà gần đây có chút qua loa, làm việc gì cũng hỏng. Thông minh như nàng tại sao mà có thể không nhìn ra cơ chứ?“
Những cử chỉ vô cùng tự nhiên của hắn như là hành động của hai người
bình thường, giống như trăm ngàn thứ bình thường khác. Sự thật này có
khả năng sao! Đế vương có lẽ đối với nữ nhân nào cũng sẽ tỏ ra ôn tồn
như vậy, nhưng đối với nàng mà nói đây là lần đầu tiên! Nàng biết rất rõ điểm ấy cho nên dù bị nhu tình của hoàng đế có làm cho quân lính tan rã cũng không xóa tan được nỗi sợ hãi đã ăn sâu ở trong lòng.
Hẳn là cố ý . Không nên làm như vậy…
- “Sao nàng không nói gì? Ân Hoa?”. Đột nhiên lại gọi cả khuê danh của nàng, làm cho toàn thân nàng bị chấn động. Lại làm cho nam nhân kia cười ra tiếng.”Ở trong phòng như vậy còn câu nệ, nên làm thế nào cho phải?“
- “Hoàng, Hoàng Thượng… Thỉnh, thỉnh ngài đừng…”. Nàng đã không thể bình tĩnh được nữa, ngữ khí bình thường hoàn toàn
mất hết, cả một câu bình thường tự nhiên cũng không thể thoát ra được mà chỉ toàn là những tiếng thở dốc. Không tự chủ được gây thất thố khiến
nàng hận không thể lập tức chết đi.
Đủ! Đủ rồi! Làm ơn , không cần nhiều …
Mà hoàng đế tựa hồ cảm thấy đêm còn dài có rất nhiều việc có thể làm, bởi vì hắn luôn không ngừng ép buộc người bên cạnh… Tay của hắn chu d