80s toys - Atari. I still have
Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327840

Bình chọn: 7.5.00/10/784 lượt.

đây ta cảm thấy ở lại bên cạnh Bạch Tinh Ngân có lẽ sẽ không cô độc, ít nhất cũng có bạn rồi, nhưng lúc đó hắn còn chưa biết ta là nữ tử, mà bây giờ... Cộng thêm hôm nay thân phận của hắn là đương kim Tam hoàng tử, trở về với hắn cũng như cùng Bạch Nguyệt Diệu sống chung dưới một mái hiên rồi!

“Lam đệ, có phải đệ đối với Nhị ca ta hiểu lầm gì không? Thật ra thì...”

“Không có hiểu lầm, ha ha.” Nét mặt của ta không có bất kỳ kích động hay sợ hãi nào, chẳng qua là rất bình thản, vì ta đè nén kích động cùng với đau đớn và cừu hận trong lòng, nói cho Bạch Tinh Ngân nghe Bạch Nguyệt Diệu đối với ta làm ra hành động cầm thú thì có ích lợi gì? Bạch Nguyệt Diệu dù sao cũng là ca ca của hắn, mà hắn cũng chỉ quen biết ta mới hơn một ngày thôi. Cho dù nói ra sự thật, ngườimất thể diện chỉ là ta thôi, dù sao tính Bạch Nguyệt Diệu cũng phong lưu.

Nghe được câu trả lời của ta vẻ mặt Bạch Tinh Ngân tràn đầy mất mát: “Vậy thì thôi, ta không miễn cưỡng đệ, Lam đệ.” Nói xong Bạch Tinh Ngân lại từ trong tay áo lấy ra một chút ngân phiếu đưa cho ta: “Lam đệ, đệ cầm lấy ngân phiếu này đi.”

“Không, cám ơn ý tốt của Tam công tử.” Ta đem cái gì đó trên tay hắn đẩy trả lại cho hắn. Nếu lấy tiền của hắn thì lấy tiền của Bạch Nguyệt Diệu cũng chẳng khác gì, dù sao số tiền này tất cả đều là tài sản trong cung của Bạch gia!!

Bạch Tinh Ngân thấy ta ý chí kiên định, cũng thu hồi ngân phiếu, sau đó lại từ sau lưng lấy ra cây quạt: “Lam đệ, cây quạt này đệ không thể từ chối, nếu có khó khăn gì, đệ mở cây quạt ra, bọn họ sẽ cho đệ đến bất kỳ nơi nào.” Ý Bạch Tinh Ngân rất kiên quyết, nhưng cây quạt này, ta biết là đồ Bạch Tinh Ngân luôn mang theo bên mình, có thể đối với ta sẽ có ích. Nhưng đó cũng không phải là vẫn ở gần người của Bạch gia sao? A, thôi, thôi! Tương lai ta còn muốn đi đâu ngồi đâu trong hoàng thành, dù sao cuộc sống của ta cũng ở quốc gia cổ đại này rồi, nếu thật ở trên đường gặp nạn, sinh mạng kết thúc, như vậy cũng đâu còn tương lai để nói, ta nhận lấy cây quạt của Bạch Tinh Ngân.

Sau đó, Bạch Tinh Ngân còn đưa ngựa của hắn cho ta, hắn chỉ cho ta một con đường sáng, đó chính là huyện cạnh Long Vân chi đô, gọi là Huyện Bạch Thanh...

Nhìn bóng lưng Lam Điệp Nhi đi xa, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu hiện lên vẻ không đành lòng...

Bạch Tinh Ngân một mình bước chậm trên một hẻm nhỏ trong Bạch Vân chi đô, nhớ lại mình vừa quen nữ tử Lam Điệp Nhi này một ngày, ha ha, kiên cường? Cứng cỏi? Bạch Tinh Ngân trong lòng đánh giá Lam Điệp Nhi, cuối cùng Bạch Tinh Ngân nhận định, Lam Điệp Nhi là một nữ tử có tài.

Trên đường cái Bạch Tinh Ngân tiếp tục gọi Lam Điệp Nhi là Lam đệ, là vì sợ Lam Điệp Nhi mang họa sát thân, dù sao phụ hoàng mình cũng cấm túc nữ tử. Nhưng ai có thể tưởng, Lam Điệp Nhi cũng chưa từng tiết lộ thân phận thật của mình, vẫn xưng hô với mình là Tam công tử, thật là nữ tử hiểu chuyện, nữ tử thông minh!!

Bạch Tinh Ngân trở lại tẩm cung của mình vừa mới vào sảnh Bạch Tinh Ngân đã gặp Bạch Nguyệt Diệu đang ngồi trong phòng khách của mình.

“Tam hoàng tử!” tẩm cung của Bạch Tinh Ngân và tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn không giống nhau, trang trí rất đơn giản, tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu trong miệng Lam Điệp Nhi chính là ôn nhu thật sự không giả.

Mà người hầu của Bạch Tinh Ngân, có cung nữ cũng có thái giám, ở trong đại sảnh người hầu kêu lên. Bạch Tinh Ngân vung tay, tất cả người hầu đều lui xuống, vì Bạch Nguyệt Diệu rất ít đến tẩm cung của mình, nói vậy lần này Bạch Nguyệt Diệu tới nhất định là có chuyện quan trọng!

“Nhị hoàng huynh.” Bạch Tinh Ngân chào Bạch Nguyệt Diệu xong cũng ngồi xuống.

“Hoàng đệ, lại đi vi phục?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại bưng trà trên bàn nhấp nhẹ một hớp.

“Ừ, đệ gặp được Lam cô nương.” Bạch Tinh Ngân nói xong, ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu lập tức lóe sáng, thật ra thì lần này Bạch Nguyệt Diệu tới tẩm cung của Bạch Tinh Ngân mục đích là gì? Bạch Nguyệt Diệu so với ai khác cũng rõ ràng! Nhưng vì ngại mặt mũi, Bạch Nguyệt Diệu chỉ đành phải sử dụng một chút đầu óc thông minh của mình dẫn lời của Bạch Tinh Ngân.

“A? Nữ tử kia còn ở Bạch Vân chi đô ư?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại buông chén trà trên tay xuống.

“Không, Lam cô nương đi Huyện Bạch Thanh.” Lúc nói những lời này vẻ mặt Bạch Tinh Ngân tràn đầy mất mát, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Bạch Nguyệt Diệu, mà lúc này khóe miệng Bạch Nguyệt Diệu đang giương lên nụ cười mỉm: “Đúng rồi, Nhị hoàng huynh tự mình đến cung của đệ, có phải có chuyện quan trọng muốn bàn bạc không?” Lúc này Bạch Tinh Ngân mới nâng mí mắt nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng thu hồi nụ cười của mình.

“Cũng không có gì, chẳng qua là hoàng huynh ta, trong lúc rãnh rỗi, trùng hợp đi ngang qua nơi này, suy nghĩ một chút đã lâu chưa đến cung của đệ, nên muốn vào xem một chút thôi, được rồi, hoàng huynh cáo từ trước.” Vừa nói Bạch Nguyệt Diệu lập tức đứng dậy.

“Nhị hoàng huynh thời gian còn dài, nếu đã tới sao không ở lại một chút?”

“Ha ha ha, còn có mỹ nhân đang chờ vi huynh ta đây.” Bạch Nguyệt Diệu