Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322315

Bình chọn: 10.00/10/231 lượt.

vậy trở thành

đứng đầu hậu cung vô danh mà thật. Triêu Mặc không biết điều thật là ngu đến

tận xương tủy, vào lúc mấu chốt này còn nhớ tứ hôn, quấn Đế Quân đại náo, nghe

nói hôm qua rốt cuộc chọc giận Hiền phi, bị phạt trượng, ném ra hoàng cung, còn

là lão nô tài trung thành cảnh cảnh dùng cỗ kiệu nâng về nhà.

Mọi người đều biết Triêu Mặc vốn nên danh chánh ngôn thuận thừa kế vị trị thái

tử nhưng bây giờ lại chỉ bị ghẻ lạnh ghét bỏ.

Ánh mắt La Trường Khanh rơi vào trên người Thần Quang, “Thính Tuyết, tới đây

phục vụ Quận chúa.”

“Vâng” Thần Quang chậm rãi tiến lên, mềm nhẹ đỡ Diệu Đảm, “Quận chúa, xin cho

nô tỳ phục vụ ngài ăn cháo.”

Ánh mắt kinh ngạc của Diệu Đảm rơi vào trên tay đỡ mình, đây là tay của nữ nhân

a, giống như một củ cà rốt dài nứt vỏ?

Trong nháy mắt tay trắng trong tay đang đỡ tránh ra, Thần Quang kinh ngạc, chỉ

nghe Diệu Đảm quấn La Trường Khanh cả kinh nói, “Đây là nha hoàn của ca? Sao ca

có thể để cho người tay chân như vậy phục vụ?!”

“Từ từ cũng quen.” La Trường Khanh cầm chén sứ lên, một mùi gạo đầy tràn trong

phòng, chẳng qua là không ai phát hiện ánh mắt của hắn kể từ một khắc Thần

Quang đi vào chưa từng dời đi.

Rất khó tưởng tượng một nữ nhân sắc đẹp thường thường, lại có tư thái thướt

tha, lộ ra một cảm giác khiến cho hắn hết sức quen thuộc rồi lại không nói

được.

Kim chi ngọc diệp như Diệu Đảm dĩ nhiên là chưa từng thấy da tay bị nứt, sợ

rằng bị tôi tớ như vậy phục vụ nhất định ba tháng khó có thể nuốt xuống.

Thần Quang cười thầm, đảo mắt, đây là ngày thứ hai mươi nàng ở La phủ, nghênh

đón trận tuyết thứ sáu ở mùa đông. Mai vàng ngoài cửa sổ nở rộ, nhớ lại phụ

thân đại nhân thích nhất hâm nóng tự rót tự uống một bầu rượu thanh mai (quả mơ) thượng đẳng vào mùa này, lúc rượu vào miệng còn có thể

híp mắt tính nợ với nàng.

“Thần Quang, con có biết tội của con không?”

“Bẩm phụ thân đại nhân, Thần Quang không biết.”

“Hôm qua Trần phu tử lại tố cáo với ta, nói con thả hai con con ếch trong ly

trà của ông.”

“Con ếch là Tử Khiên ca ca tặng cho con, bọn họ chân dài tự chạy vào, có quan

hệ gì với con đâu?”

“Nói hưu nói vượn, con ếch ngủ đông cũng biết chạy?”

“Tử Khiên ca ca nói con biết dùng nước ấm ngâm sẽ biết chạy.” Nói lỡ miệng, khi

đó gặp Trần phu tử có ly trà nóng, vả lại Thần Quang đã sớm không ưa tính càu

nhàu của hắn, liền...

Phụ thân đại nhân vừa bực mình vừa buồn cười, mắng, “Không tốt! Con có biết

hiện tại trên dưới Tiết phủ, bao gồm con chó con mèo đều chê con rồi, cũng chỉ

có Tử Khiên ca ca của con mặc con dính vào!”

“Đó là đương nhiên, con là người Tử Khiên ca ca muốn lấy, hắn không theo con

thì theo ai?” Lúc đó Thần Quang tràn đầy tự tin.

Nháy mắt, hương rượu thanh mai càng bay càng nhạt, ba năm nghênh đón tối tăm

không ánh mặt trời, không có ngày mai, không có hi vọng, cũng không có phụ thân

đại nhân nàng kính yêu nhất đời này.

Nàng còn sống, từ trong đống tử thi leo ra, kinh hoàng phát hiện dung nhan vô

song của mình xa lạ và ngây ngô ngu xuẩn, làm như thôn cô thường thấy nhất

trong ruộng.

Đây không phải là thân thể của nàng, lại mang linh hồn của nàng.

Nàng trở lại Tiết phủ, vinh hoa phú quý trước kia đã sớm không có ở đây, chỉ

còn lại một mảnh tro bụi đốt trọi, trong tro bụi có di hài phụ thân đại nhân,

còn có nàng bị cắm một mũi tên nhọn ở ngực, thân thể nho nhỏ, cháy rụi, co rúc

nằm trong ngực phụ thân đại nhân.

Nhiều lần trằn trọc, nàng chẳng phân biệt được ngày đêm làm lao động trong mỏ

sắt, lại trải qua roi quất trui luyện ở ruộng muối, khi tỉnh lại đã ngồi trên

xe gỗ phát ra mùi hôi, bị bán vào đế đô với mười mấy cô gái xinh đẹp.

Hôm nay, nàng gọi Thính Tuyết.

Thần Quang biết vâng lời nhếch miệng cười. Có ánh sáng mênh mông lưu chuyển,

khúm núm tự nhiên như thế, không có gì lạ với thân thể này, nhưng có một ngày

cũng không cách nào che dấu vẻ đẹp của nàng.



Phái người đưa Diệu Đảm

trở về, La Trường Khanh vung ống tay áo ngồi trở lại giường ấm lần nữa, hương

nhang lượn lờ trong lò hình tiên hạc, khói trắng mỏng manh tràn ngập trong

không khí, mùi thơm này khiến hắn nhớ lại một người.

Chính xác mà nói hắn chưa từng quên nữ nhân đó.

Mũi đẹp của Diệu Đảm, môi đỏ của Diệu Tình, thật là giống nàng, nhưng vô luận

cố gắng như thế nào, cũng tìm không được một đôi mắt như nàng, sáng rỡ như sao,

trầm tĩnh như mây.

Tình cảm bồng bềnh như tiên lúc đầu đó rất khó tìm thêm trở về, ước chừng họ

đều không phải là nàng, cho nên không khơi được tình dục trần trụi núp sâu ở

trong nội tâm hắn, dục vọng nghiền nát nàng thành bùn...

Hiện tại nàng quả thật thành bùn rồi, hương tiêu ngọc vẫn.

Ánh mắt âm mị trầm thấp của La Trường Khanh rơi vào trên người Thính Tuyết chầm

chậm bưng chậu gỗ đi vào, là nàng, lần đầu tiên nhìn thấy, tròng mắt trầm tĩnh

nhìn tuyết đọng xông vào tầm mắt thật mạnh, khi đó hắn đại khái chỉ có rung

động, cho tới quên mất đó là một nữ tử rất thô thiển bình thường.

Nghĩ tới nếu muốn mua một nô lệ, vậy thì mua nàng đi, càng lên không được mặt

bàn càng tốt, dù sao Ngũ hoàng tử cũng là