
à bổn phận của thần thiếp.”
Thái hậu than một tiếng. “Nhưng ai gia đề cập chuyện nạp phi với hoàng
thượng, chẳng hiểu sao hoàng thượng lại có vẻ như không mấy thân thiện.” Bà nhìn Kim Phượng đầy ý vị sâu xa.
Kim Phượng nhướng mày. “Nhất định là Hoàng thượng thẹn thùng.”
“…” Vẻ mặt Thái hậu quái dị, trừng mắt nhìn nàng, một hồi lâu mới nói. “Đã
như vậy, hay là hoàng hậu đến khuyên bảo hoàng thượng thử xem, thế nào?”
Trên mặt Kim Phượng rốt cuộc xẹt qua một tia mất tự nhiên. “Chuyện này… thích hợp sao?”
Thái hậu vung tay lên. “Ngươi là chính thê của ngài ấy, chuyện này cực kỳ thích hợp.”
“Vậy điều kiện của thần thiếp, đương nhiên cũng có thể nói ra với hoàng thượng.”
“Đương nhiên… Hả?” Thái hậu sững sờ. “Hoàng hậu có điều kiện gì?”
Kim Phượng nghiêng đầu cười nói: “Thái hậu, điều kiện của thần thiếp, tất cả cũng là vì hoàng thượng.”
Vẻ mặt Thái hậu dần dần căng thẳng, rốt cuộc bà cũng phát giác được uy thế của Uy Quốc Công lại lần nữa tham dự. Chuyện này cũng không làm cho bà
bất ngờ. Điều khiến bà bất ngờ chính là, tiểu hoàng hậu luôn nhẫn nhục
chịu đựng này lại dám to gan như thế, dám đường hoàng nói điều kiện với
bà.
Thái hậu ngồi thẳng trên ghế ngọc, phần lưng nhẹ nhàng dựa
vào thành ghế gấm vóc, trong lòng hơi định. “Ngươi nói xem, có điều kiện gì.”
Lúc này, bất luận là thái hậu hay Kim Phượng, đều không ngờ đến ý đồ chân chính của Uy Quốc công, càng không tưởng tượng được kế
hoạch tiếp sau của Uy Quốc công. Giữa màn trời đầy tuyết, từ cửa sổ của khu nhà dân thưa thớt xa gần hắt ra
vài ngọn đèn dầu. Còn mái vàng tường đỏ ở xa xa, cũng theo tiếng vó ngựa của đại hắc mã mà dần dần sáng rõ.
“Hoàng thượng, ngài thật sự không tức giận sao?” Kim Phượng ở trên lưng ngựa, nhỏ giọng hỏi.
Sau lưng, Đoàn Vân Chướng hung hăng quất roi ngựa, không nói gì.
Kim Phượng thở dài: “Quả nhiên là tức giận mà. Ai, kỳ thật có cái gì đáng tức giận đây? Nam nhân, chính là hẹp hòi như vậy.”
Đoàn Vân Chướng nắm chặt cương ngựa, kéo căng ra. Làm như cảm ứng được cơn buồn giận của chủ nhân, đại hắc mã hí một tiếng dài.
“Ai, người cùng ngựa, đều hẹp hòi như nhau. Cùng lắm chỉ kêu ngươi đạp tuyết một cái xem thử thôi mà. Nếu đã không muốn, vì sao còn đặt tên là ‘Đạp
tuyết vô ngân’…” Kim Phượng thao thao bất tuyệt bắt đầu quở trách đại
hắc mã. Âm thanh giữa lúc lắc lư có chút biến điệu.
“Hắc Bàn.” Đoàn Vân Chướng đột nhiên nói nhỏ bên tai nàng.
“Ách?” Kim Phượng vô ý thức đáp một tiếng.
“Nếu như có thể lựa chọn, nàng còn muốn tiến cung làm hoàng hậu nữa không?”
Giọng nói của Đoàn Vân Chướng mang theo vẻ tang thương mà tuổi đời của
hắn không nên có.
Kim Phượng ngẩn ra, sau đó, trong lòng dần dần mềm mại.
“Không phải ngài cũng giống như vậy sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu ngài đã là hoàng đế?” Nhiệt độ sau lưng làm cho nàng nhẹ nhàng khép mắt lại. “Cuộc sống
có bao nhiêu chuyện có thể cho mình lựa chọn đây? Ta chỉ biết bắt đầu từ khi tiến cung, ta chỉ muốn làm một hoàng hậu tốt.”
Sau lưng, Đoàn Vân Chướng yên lặng. Kim Phượng phát giác được hô hấp của hắn có chút phập phồng bất định.
Bỗng dưng, một bàn tay lạnh lẽo kéo bàn tay nàng từ trong tay áo ấm áp ra,
cầm nắm. Nàng cả kinh, đang định lên tiếng thì trên cổ tay đã bị người
kia chụp vào thứ gì đó.
Kim Phượng từ từ giơ cổ tay lên nhìn,
liền trông thấy một chiếc vòng tay đen huyền xuất hiện trên cổ tay mình. Nước tuyết đọng trên vòng tay, những đường vân cổ quái liền ánh lên
sáng bóng lạ thường. Nàng kinh ngạc, trừng mắt nhìn vòng tay, nhất thời
cũng không biết nên nói gì cho phải. Đoàn Vân Chướng đã quát một tiếng
dài, thúc ngựa lao vụt đi.
Thanh âm tuổi trẻ cao vút vang vọng trong màn tuyết, mang theo ý vị phóng khoáng vui tươi.
******
Trước khi phong ấn nghỉ đông, Lễ bộ thượng thư Hồng Đình dẫn ba vị Thị lang
kết hợp cùng bốn vị Ngự sử dâng thư lên Thái hậu, thỉnh cầu vì hoàng đế
nạp phi. Lý do là, hoàng đế tuổi tròn mười tám, lại vẫn chưa có người
nối dõi.
Dâng tấu với lý do lo lắng cho hoàng đế, trình thẳng lên Thái hậu, đầu giáo lại chỉ về phía hoàng hậu.
Hoàng đế không con, trách nhiệm đương nhiên thuộc về hoàng hậu.
Hoàng đế không con, tức quốc gia không có thái tử; Không có thái tử thì hoàng thất bấp bênh. Hoàng thất bấp bênh tức xã tắc không yên. Các vị đại
thần cảm thấy, thực tại không thể trông cậy hoàng hậu nương nương sinh
được con trai, nhất định phải nạp thêm phi tần – những người có đầy đủ
sức lực sinh được con trai cho hoàng thượng.
Lễ bộ Thượng thư
Hồng Đình mười năm trước là trạng nguyên, tài văn chương vô cùng tốt,
viết thư dâng lên cũng lý lẽ rõ ràng mạch lạc, hùng biện mà thực tế, lời lẽ sắc bén vô cùng.
Thái hậu nương nương bị thư dâng đả động sâu sắc. Bà phát giác mình thật không xứng làm mẫu thân người ta. Nhiều năm qua, cho dù bà hoàn toàn không có cảm tình với Kim Phượng, cho dù bà đã to gan sắp xếp một cô gái được tuyển chọn Lưu Bạch Ngọc ở bên cạnh Đoàn Vân Chướng, nhưng cho tới bây giờ, thật sự là bà vẫn chưa từng nghiêm
túc cân nhắc đến việc nạp phi cho Đoàn Vân Chướng. Bởi vì phụ thân của
Kim Phượ