XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323124

Bình chọn: 9.5.00/10/312 lượt.

hạ. Còn về

hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt, mỗi ngày đều cầm cây quạt, lúc ẩn lúc hiện

trong hoàng cung. Khi thì náo loạn với Thái hậu, khi lại cùng Thái Phó

đánh mấy ván cờ, hay là đùa giỡn vài cô cung nữ, tóm lại là không màng

để ý đến triều chính.

Thái hậu buông rèm chấp chính, Lưu Hiết thủ phụ dẫn chính, nhóm bốn người trụ cột tham chánh thảo luận chính sự;

Bên trong một tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa, bên ngoài một hoàng thúc

nhàn tản cùng một đám hoàng thân chắc chắn lại càng nhàn tản – Đó chính

là thế cân bằng trên triều đình hiện nay. Trong thế cân bằng đó, ai ai

cũng đang cố gắng phá vỡ nhưng lại không dám tùy tiện phá vỡ.

Chuyện tiểu hoàng đế lập hậu, lại tạo ra một cơ hội…

Trong nhà Lưu Hiết có bảy bà vợ, ba con trai, một cháu gái họ xa Lưu Bạch Ngọc, duy chỉ không có con gái.

Đơn giản là vì bao năm qua, Lưu Hiết vẫn luôn không nhớ mình có một đứa con gái. Mà các phòng khác tự nhiên cũng nương theo ý tứ của Lưu Hiết, cố

tình quên đi sự tồn tại của đứa con gái này.

Việc này, phải nhắc tới chuyện của mười hai năm về trước.

Chuyện là mười hai năm trước, có một hôm Lưu Hiết hạ triều về nhà, trên đường

gặp mưa to. Mưa xối vào kiệu, Lưu Hiết ngồi trong kiệu cũng bị ướt hơn

nửa người. Lưu Hiết vừa vào cửa, đang cởi áo choàng thì thấy vị tú nương mới được tuyển vào phủ đang ngồi dưới hiên thêu hoa. Không biết dáng vẻ cúi đầu thêu hoa của tú nương kia đã chạm tới dây thần kinh nào của Lưu Hiết, Lưu Hiết đột nhiên nảy mầm rung động. (Tú nương: thợ thêu)

Vì vậy, liền đưa người ta vào động phòng.

Động suốt cả đêm, Lưu Hiết vẫn chưa thỏa mãn.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Lưu Hiết suýt nữa đã móc hai mắt mình xuống.

Thì ra, tú nương kia có gương mặt đen thui, vóc dáng cũng vô cùng đẫy đà,

đôi mắt lại còn bé ti hí, miệng cứ cười rộ lên như con ngốc làm Lưu Hiết đau đến không muốn sống. Lưu Hiết cố gắng nhớ lại, hôm qua vì sao mình

lại rung động trước một thứ như vậy, nhưng làm thế nào cũng không thể

nhớ ra được.

Chắc do trời mưa ám, nhìn lầm khỉ cái thành thuyền quyên.

Vì vậy Lưu Hiết tự nhận mình xúi quẩy, chôn vùi chuyện này vào sâu dưới

lòng ký ức, cũng không ai dám nhắc lại trước mặt ông. Chuyện này giống

như sự kiện vô cùng nhục nhã thứ hai trong đời ông, chỉ xếp sau chuyện

thời thiếu niên đi trộm quần lót hoa của tân nương tử nhà hàng xóm bị

bắt mà thôi.

Sau đó, tú nương đen mập kia cũng rất hiểu chuyện,

không muốn danh phận cũng chẳng cần tài sản. Nàng chỉ cầm năm mười lượng bạc Lưu đại phu nhân đưa cho, lập tức rời phủ. Từ đó, nàng cũng không

còn xuất hiện trước mặt Lưu Hiết nữa.

Chuyện đó xảy ra trước khi Tứ phu nhân vào Lưu phủ, Ngũ Lục Thất phu nhân phía sau cũng chưa từng nghe nói đến.

Một ngày cực kỳ lâu sau đó, khi Lưu Hiết qua đêm ở phòng đại phu nhân, đại

phu nhân nhàn nhạt nói tú nương kia đã sinh nữ nhi. Lưu Hiết cũng chỉ

“Ừm” một tiếng, chẳng quan tâm lắm.

Không thể tưởng được hôm nay nữ nhi này lại có tác dụng to lớn như vậy.

Lưu Hiết tự định giá, con gái dù sao cũng là ruột thịt, đáng tin cậy hơn nhiều.

Huống chi mẹ nó là người hạ đẳng không có tâm cơ, con gái e rằng cũng giống

như vậy. Dù có làm đến hoàng hậu, sau này muốn xoay tròn bóp nghiến, tự

nhiên cũng theo ý ông. Để con gái ruột trở thành hoàng hậu, so với đứa

cháu gái Lưu Bạch Ngọc cách xa vạn dặm kia thích hợp gấp trăm lần.

Càng tự định giá, Lưu Hiết càng cảm thấy chuyện này ổn thỏa quá mức. Vì vậy

hồi phủ, đem chuyện nói rõ chi tiết cùng đại phu nhân.

Đại phu

nhân đang chọn vải may quần áo cho mùa đông, nghe chuyện này, xoay mặt

cười nhạt một tiếng. “Hai mẹ con họ sống ở cuối hẻm Hoàng gia thành Tây. Nếu lão gia muốn, ngày mai liền có thể đi gặp một lần. Còn những chuyện khác, cứ giao cho thiếp là được.”

Lưu Hiết tán thành, gật gật đầu. Đại phu nhân này, luôn luôn làm cho ông vô cùng yên tâm.

Lưu Hiết không muốn chuyện tìm nữ nhi bị lộ ra ngoài. Vì vậy ngày hôm sau,

ông mặc một bộ y phục vải bào màu xám tro, dẫn theo tùy tùng thân cận

Trương Thiên đi đến thành Tây.

Đến hẻm Hoàng gia, gõ cửa vài nhà

mới tìm được chỗ ở của mẹ con tú nương. Mấy người phụ nữ xung quanh nghe nói bọn họ muốn tìm hai mẹ con này, đều dùng khăn che miệng, cười khanh khách.

Đứng trước một cánh cửa gỗ bám đầy rêu xanh, Lưu Hiết hít sâu một hơi rồi ra hiệu cho Trương Thiên gõ cửa. Với một người đàn ông

như Lưu Hiết mà nói, muốn đối mặt với chuyện hoang đường mình đã làm

trong quá khứ, cần có rất nhiều dũng khí.

Trong nhà truyền ra thanh âm trong trẻo. “Cửa không khóa, vào đi.”

Lưu Hiết chần chừ một chút, đẩy cửa bước vào.

Vào cửa là khoảng sân nhỏ, trên đầu là giàn nho tươi tốt, xanh um tươi mát

động lòng người. Bên tường đặt một ít bồn hoa đang nở rộ, trông rất đẹp

mắt. Trên mặt đất bằng phẳng có một con đường lát đá xanh. Ở cuối con

đường đá xanh có một người phụ nữ mặc áo hoa, đang phơi xiêm y.

Lưu Hiết nhất thời có chút mê loạn, giống như giấc mộng quy ẩn điền viên

lúc ông còn thiếu niên đọc sách nằm mơ thấy, đã trở thành sự thật.

Nữ nhân sắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, mấy lọn tóc bên tai