
nam nhân đều do sự nghiệp cùng quyền lực của hắn tạo nên.
Ách… Thái hậu nương nương khụ một tiếng: “Này Quốc công.”
Uy Quốc công khẽ vuốt cằm: “Thái hậu nương nương có gì căn dặn?”
“Thực không dám giấu, hôm nay ai gia muốn cùng Uy Quốc công tham thảo một chút về hôn sự của Hoàng thượng.”
Lưu Hiết nheo mắt: “Hôn sự của Hoàng thượng?”
Thái hậu nương nương nuốt nước bọt: “Hoàng thượng cũng đã mười hai tuổi rồi, mặc dù còn chưa đến tuổi có thể tự mình chấp chính, nhưng cũng nên
thành hôn.”
Lưu Hiết hừ một tiếng, không nói gì.
Tiểu hoàng đế muốn thành hôn, chính là bước đầu tiên bước lên con đường tự mình chấp chính mà thôi.
Thái hậu nương nương cảm thấy lo sợ, thầm mắng Từ thái phi đã đưa ra chủ ý
này, lại cười lớn nói: “Lưu ái khanh, ai gia nghe nói điệt nữ (cháu gái) nhà khanh năm nay vừa tròn mười một, nhân phẩm tựa như một đóa hoa.
Không biết Lưu ái khanh có muốn cùng ai gia kết tình thông gia hay
không?”
Lưu Hiết ngẩn người, ông ngược lại, chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Ông nhớ đến cô cháu gái tính tình hẻo lánh kia, không khỏi nhíu mày. Với
tính cách không muốn để người khác sắp đặt của nha đầu đó, nếu trở thành hoàng hậu e rằng cũng không có lợi gì cho mình.
Qua thật lâu, Lưu Hiết chậm rãi nói: “Thái hậu muốn nói đến nữ nhi nhà thần sao?”
Thái hậu ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Lưu Hiết rõ ràng chỉ có ba người con trai, con gái ở đâu ra? Sau đó bà chợt nghĩ, có lẽ Lưu Hiết định sẽ nhận điệt nữ
Lưu Bạch Ngọc làm con, thân càng thêm thân đi.
Cảm giác mình đoán được tâm tư của Lưu Hiết phúc hắc, Thái hậu nương nương vô cùng kiêu
ngạo, vì vậy ưỡn thẳng sống lưng nói: “Nữ nhi cũng được, điệt nữ cũng
được, đã là con cháu của Lưu gia thì đều là tiểu thư khuê các, nội ngoại kiêm tu. Nếu Lưu ái khanh đồng ý, ngày mai ta sẽ ban chỉ tứ hôn.”
Lưu Hiết thoải mái cúi người quỳ xuống: “Đa tạ Thái hậu nương nương thánh ân.”
Thái hậu nương nương trong lòng nhột nhạt.
Lưu Hiết quỳ, bà ngồi, vì cái gì bà vẫn thấy mình thấp hơn Lưu Hiết một cái đầu?
Bà thầm thở dài: Hoàng nhi à hoàng nhi, mẫu hậu cũng là bất đắc dĩ. Còn
may là, nữ hài tử Lưu gia tài mạo xuất chúng, cũng không đến mức thiệt
thòi cho con. Ai, chỉ hy vọng sau này, nhạc phụ đại nhân của con có thể
đối với con hạ thủ lưu tình.
Trước Hiên La Điện, tiểu hoàng đế
Đoàn Vân Chướng đang cùng hoàng đệ Đoàn Vân Trọng, mỗi người cầm một
cành quế, hừ hừ ha ha khoa tay múa chân.
Đoàn Vân Trọng bị trúng
một kích thật mạnh vào ngực, lập tức ôm ngực hô to, lảo đảo xoay tròn
mấy vòng. Đoàn Vân Chướng thấy hắn mãi vẫn không chịu ngã xuống, liền
hung hăng đạp thêm một cước vào mông hắn. Đoàn Vân Trọng bi phẫn liếc
mắt nhìn hắn một cái, ngã ầm xuống đất, xùi bọt mép mà chết.
Vì vậy, Đoàn Vân Chướng cầm cành quế, ngọc thụ lâm phong, bễ nghễ thiên hạ.
Giờ khắc này, bất luận thế nào hắn cũng không thể đoán được, mình đã bị
thân mẫu bán đứng hoàn toàn triệt để; lại càng không biết, khi tân hoàng hậu vừa đến thì tuổi thơ hạnh phúc của hắn sẽ như một con diều xinh
đẹp, nhẹ nhàng linh hoạt bay vút qua thành cung, biến mất không còn bóng dáng.
******
Ngang qua đại điện, Lưu Hiết chứng kiến mấy
trụ cột kia lại giống như mọi ngày, ngồi xổm trong một góc xó xỉnh bô lô ba la tán phét, vì vậy lạnh lùng liếc mắt về phía bọn họ một cái, trực
tiếp rời đi.
Cái liếc mắt này, là sự kết tinh giữa nhãn lực tinh
túy và thâm niên làm chính trị của Lưu Hiết, vô cùng nghệ thuật. Cái
liếc mắt này, tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào, dập tắt hoàn
toàn mọi sự hưng phấn của đám người nhiều chuyện Lăng, Lữ, Phù, Chu.
Ngay cả người bình tĩnh như Phù đại thừa tướng cũng không nhịn được,
vuốt vuốt ngực.
Lưu Hiết âm thầm cười lạnh. Một tổ bốn người trụ
cột triều đình này luôn một mực tìm cách đối phó với ông, không phải là
ông không biết, chỉ là không thèm để ý đến thôi.
Một lão già luôn ra vẻ huyền diệu, một tên mãng phu chỉ biết xông vào đánh đấm, một tên
hủ nho đòi sống đòi chết, một tên lãng tử ngâm phong lộng nguyệt – Bốn
người này gom vào một chỗ, có thể làm ra đại sự gì?
Kỳ thật, nữ
nhi của ông có thể làm hoàng hậu hay không, Lưu Hiết cũng chẳng để ý
lắm. Dựa vào địa vị của ông, còn cần đến cái danh hiệu quốc trượng sao.
Nhưng nếu Thái hậu đã đề nghị, ông cũng không nên nghịch ý bà.
Khóe môi Lưu Hiết xẹt lên nụ cười tà nịnh gian giảo.
Nhớ tới nữ nhi của mình, ông lập tức thu hồi nụ cười tà nịnh gian giảo, khóe miệng co quắp muốn nổi gân.
Chỉ vì Lưu Hiết nhớ ra, ông, vô cùng xác thực, có nữ nhi.
******
Triều đình bây giờ do Uy Quốc công Lưu Hiết lĩnh chức Thủ phụ đại thần. Uy
Quốc công cùng tiên đế Đoàn Bỉnh Nhật, hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt, ba
người này vốn là bằng hữu chí giao, tình nghĩa không phải tầm thường.
Tiên đế là con thứ phi, ngày đó phải nhờ đến Lưu Hiết và Đoàn Long
Nguyệt dốc sức tương trợ, mới có thể kế vị thuận lợi.
Lúc Tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng chỉ mới bảy tuổi, cô nhi quả mẫu không chỗ nương tựa. Lưu Hiết liền ‘Việc nhân đức không nhường một ai’, tiếp quản triều chính, từ đó về sau, quyền khuynh thiên