
õ, chuyện
này đã náo loạn cực kỳ. Trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy cả hoàng
cung đều đang nhìn mình chê cười. Kỳ thật, chiếu theo tính cách của hắn, thật chỉ muốn đem tất cả hoàng đệ hoàng muội trong lớp, kể cả Ngụy Thái phó, toàn bộ giết sạch để diệt khẩu. Nhưng hắn lại không thể. Mà muốn
hắn mặt dày mày dạn xem như chưa từng nói qua chuyện chạy ba vòng cổng
thành, hắn cũng không làm được.
Đoàn Vân Chướng hung hăng thầm
mắng một hồi. Hắn cảm thấy, tất cả ngọn nguồn đều đến từ Hắc Bàn chết
tiệt, hoàng hậu xui xẻo kia.
Hiện tại, Đoàn Vân Chướng đang khom
lưng nhấc chân, khởi động thân thể, chân thành cầu xin sẽ không phải
chạy đến mức miệng sùi bọt mép.
Hắn cố gắng quay đầu cổ về phía sau, vặn người ôm theo, đột nhiên đứng hình không vặn trở lại nữa.
Bởi vì hắn trông thấy sau lưng, tiểu hoàng hậu đen sẫm mập mạp mặc bộ áo
ngắn màu hồng phấn, tựa như một cây pháo hồng tròn trịa, đang lao nhanh
tới.
“Ngươi đến đây làm gì?” Đoàn Vân Chướng mặt đen hết một nửa.
Kim Phượng cười hì hì nói: “Thần thiếp tới chạy cùng hoàng thượng.”
Đoàn Vân Chướng nghe thấy trên cổng thành được dịp sôi trào. Vì vậy, hắn
nhíu mày kéo kéo xiêm y trên người Hoàng hậu nương nương: “Ngươi không
biết ăn mặc thế này trông rất buồn cười sao?”
Kim Phượng tiếp tục cười: “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng…”
Đoàn Vân Chướng liếc nhìn nàng một cái: “Ai là vợ chồng với ngươi?”
Kim Phượng cúi đầu, lại ngẩng đầu lên: “Ngài bị lâm vào hoàn cảnh này, một phần cũng bởi do thần thiếp.”
Đoàn Vân Chướng hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết sao?”
Kim Phượng gật gật đầu. “Cho nên, đừng rề rà nữa, nếu không chạy, trời sẽ
tối mất.” Lời nói vừa dứt, nàng đã như một quả pháo màu hồng nổ tung
giữa trận chiến, bắt đầu phóng đi như bay.
“Ai…” Đoàn Vân Chướng phải mất một lúc mới phản ứng kịp, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Cái gì khởi động chuẩn bị, không quản nữa, không thể thua trong tay Tiểu Hắc Bàn này được.
Nhìn chằm chằm vào tiểu Hắc Bàn màu hồng phấn ở đằng trước, Đoàn Vân Chướng
bỗng cảm thấy mình giống như con lừa mang cối xay đá trong chuyện ngụ
ngôn, đằng trước đầu có treo một củ cải.
Kim Phượng cho rằng,
mình đã mập như vậy, mạo xưng là trang hảo hán đối với nàng mà nói, chắc hẳn không phải là việc gì khó. Nhưng nàng sai rồi.
Sau khi chạy
được hai vòng, củ cải đã bị ném lại đằng sau cách con lừa khá xa. Còn
con lừa hình như càng chạy càng đắc ý, ngay cả việc củ cải đã mất dạng ở đằng trước từ lúc nào cũng không hề phát giác.
Kim Phượng rốt
cuộc tê liệt, ngã xuống trước cổng Triêu Dương tựa như một đống giẻ
rách. Nàng từ bỏ. Vô duyên vô cớ lại đánh cược chạy ba vòng cổng thành,
tiểu hoàng đế căn bản đầu óc chỉ toàn bã đậu.
Co quắp một phút
đồng hồ, Kim Phượng vẫn không thể nói được một câu nguyên lành. Tố
Phương cầm chiếc khăn tay, sợ hết hồn hết vía lau mồ hôi không ngừng
tuôn chảy trên trán nàng, trong miệng không nhịn được liên tục càu nhàu: “Đây là nghiệp chướng gì vậy cơ chứ?”
Kim Phượng bên này sắp tắt thở, trên cổng thành lại vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt. Thì ra,
hoàng đế lại chạy được một vòng đến cổng Vĩnh Huy, giờ phút này đã ở xa
xa chạy trở lại.
Kim Phượng run rẩy đôi môi: “Nam nhân… đều là tên xương cốt bằng sắt thép khốn khiếp.”
Tố Phương cả kinh: “Nương nương, ngài nói gì vậy?”
Kim PHượng khoát khoát tay, nhắm mắt lại. Hoàng đế chạy xong ba vòng cổng thành, nàng cũng coi như công thành mà rút lui.
Không ngờ Đoàn Vân Chướng khi vào đến cổng Triêu Dương, chẳng những không
dừng lại mà còn chạy vòng qua các cung nữ thái giám đang chào đón, chuẩn xác túm lấy cổ tay Kim Phượng.
“Ngươi còn chưa chạy xong!”
Kim Phượng sững sờ, dưới chân đã bị hắn kéo đi vài chục bước. “Ta ta ta ta đâu có nói là muốn chạy hết ba vòng…”
“Ngươi muốn trở thành người nói mà không giữ lời sao? Ngươi nói muốn cùng trẫm chạy xong ba vòng này mà.”
“Bệ… Hạ, thiếp chính là người nói mà không giữ lời…”
“To gan! Ngươi thân là hoàng hậu đương triều, sao có thể nói không giữ lời? Chạy!”
Kim Phượng sắp khóc rồi.
Hoàng đế quả nhiên đã ghi hận nàng, ghi hận nàng rồi?
“Thiếp không chạy…” Kim Phượng quyết định chơi xấu đến cùng, đặt mông ngồi chồm hổm xuống đất không đứng dậy.
Đoàn Vân Chướng túm lấy cổ áo sau của nàng, kéo lên: “Cho dù ngươi bò, cũng phải bò đến cổng Vĩnh Huy rồi vòng lại cho trẫm.”
Vẻ mặt Đoàn Vân Chướng vô cùng kiên nghị, vô cùng quyết tuyệt, vô cùng khí khái nam tử, vô cùng quân lâm thiên hạ.
Kim Phượng khóc.
Nàng bắt đầu đạp hắn, cắn hắn, nhéo hắn.
Nhưng tiểu hoàng đế rõ ràng là đánh chết cũng không buông tay.
Kim Phượng cảm giác vải vóc lót cái mông của mình sắp bị mặt đất mài rách bươm rồi.
“Thiếp… thiếp chạy…” Mắt lệ như suối trào.
Mọi người trên và dưới cổng thành đều hóa thành con tò he, kinh ngạc nhìn một đời đế hậu có những hành động vượt xa thời đại.
Trên cổng thành, Thái hậu nương nương lặng yên bình tĩnh hồi lâu, rốt cuộc
nói với Từ thái phí bên cạnh: “Là do ai gia sơ ý quá sao? Có phải Hoàng
thượng… tinh lực tràn đầy quá mức rồi?”
Từ thái phi cười rất mập
mờ: “Muội thấy tình cả