The Soda Pop
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323631

Bình chọn: 8.5.00/10/363 lượt.

Hoàng hậu nương nương lại thản nhiên tự đắc, nâng

chung trà lên uống.

Những thay đổi này, Tố Phương đều nhất nhất

bẩm báo lại với Thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương nghe xong,

trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Cứ để bọn họ đi đi.”

******

Đến hôm thi kiểm tra, người người đều xoa tay. Cũng không phải vì muốn

chiếm ngôi đầu bảng, mà mẫu phi nhà mình đều đã lén lút giao hẹn, nhất

định phải giúp Hoàng đế lấy được ngôi đầu. Nếu thật sự làm cho Hoàng đế

chạy ba vòng quanh hoàng thành, chẳng phải là làm trò cười cho mọi người hay sao?

Đoàn Vân Trọng nghĩ chút mẹo vặt, chuyển vị trí của Kim Phượng đến ngồi ngay sau lưng Đoàn Vân Chướng. Sau đó hướng về phía

Đoàn Vân Chướng vỗ ngực bảo đảm: “Hoàng huynh yên tâm, mọi chuyện đã có

đệ lo.”

Đoàn Vân Chướng thật khinh thường: “Dựa vào ngươi?”

Đoàn Vân Trọng nói: “Cho dù đệ không được, thì còn có tiểu hoàng tẩu không phải sao.”

Đoàn Vân Chướng liếc Kim Phượng một cái: “Trẫm không thèm cùng các ngươi

thông đồng làm bậy. Trẫm muốn lấy ngôi đầu bảng, đương nhiên phải dựa

vào thực lực của mình.”

Đoàn Vân Trọng thở dài: “Hoàng huynh,

không phải đệ nói huynh. Ở trong suy nghĩ của lão sư, căn bản là huynh

chẳng có chút huyền căn nào. Muốn lão sư chấm cho huynh điểm cao, hơi

khó đấy.”

Đoàn Vân Chướng đang muốn nói gì nữa, Ngụy Thái phó đã ôm một xấp bài thi bước vào.

Vì vậy, Kim Phượng lẳng lặng ngồi xuống vị trí sau lưng Đoàn Vân Chướng,

nghĩ thầm, có nhiều người giúp đỡ như vậy, Đoàn Vân Chướng không muốn

đứng hạng đầu cũng khó. Đột nhiên nàng có cảm giác thật vô nghĩa, mất

hết hứng thú giải bài.

Ngụy Thái phó lượn một vòng, đi đến trước

bàn Kim Phượng, liếc nhìn bài thi của Kim Phượng, ông lộ ra nét vui vẻ

nhẹ nhàng. Tiếp tục tiến lên một bước nhìn Đoàn Vân Chướng, lông mày lại từ từ nhíu chặt.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên nét mặt của Ngụy thái phó, thầm nghĩ, hoàng đế bệ hạ

lúc này lại hỏng bét rồi.

Đoàn Vân Trọng thấy tình thế không ổn, liền thừa dịp Ngụy Thái phó xoay người, ném một cuộn giấy lên bàn Kim Phượng.

Kim Phượng sững sờ, mở cuộn giấy ra, liền thấy Đoàn Vân Trọng đang liều

mạng nháy mắt về phía mình. Nàng biết rõ, hắn muốn kêu nàng viết đáp án

vào tờ giấy này.

Kim Phượng suy đi nghĩ lại, lại nhìn Đoàn Vân

Chướng ở đằng trước đang vò đầu bứt tai, liền viết đáp án của mình xuống tờ giấy. Nàng nghĩ, nếu đã làm bừa cũng không thể để lại dấu vết quá

mức rõ ràng. Vì vậy liền dứt khoát viết sai vài câu, lại vừa xóa vừa sửa lại bài thi của mình.

Để hoàng đế bệ hạ đứng đầu bảng cũng tốt, ai bảo hắn là hoàng đế bệ hạ chứ?

Nàng vươn tay ném cuộn giấy trở về cho Đoàn Vân Trọng. Đoàn Vân Trọng liếc

mắt nhìn, mỉm cười, lại truyền cho Đoàn Vân Chướng. Thương thay cho Ngụy Thái phó mắt mờ, huống chi hai mắt khó địch lại mọi người. Tất cả đều

được tiến hành chót lọt, thần không biết quỷ không hay.

Còn lại nửa canh giờ, Kim Phượng trải qua cực kỳ gian nan, cơ hồ muốn ngủ.

Hết thời gian, Ngụy thái phó khụ một tiếng, mọi người liền rối rít nộp bài. Kim Phượng nộp bài thi, liếc khóe mắt còn thấy hoàng đế đang múa bút

thành văn, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm thấy tiếc hận. Lúc này, sợ

là không còn thấy được cảnh hoàng đế bệ hạ tôn quý chạy quanh hoàng

thành nữa rồi.

Ngụy thái phó gõ bàn, Đoàn Vân Chướng lúc này mới

lưu luyến để bút xuống, thổi khô bài thi một lần rồi mới đứng lên nộp

bài. Chẳng may, hắn vừa mới đứng lên, trong áo choàng liền nhanh như

chớp lăn xuống một cuộn giấy, liên tục lăn về phía trước, lăn đến bàn

chân Ngụy thái phó.

Sắc mặt Ngụy thái phó trong chớp mắt trở nên vô cùng khó coi.

Đoàn Vân Trọng nhảy lên, một cước đá cuộn giấy qua một bên: “Lão sư, người

xem, sao hôm nay ngoài cửa sổ chim hót nhiều thế nhỉ?”

Ngụy thái

phó hừ một tiếng: “Nhị điện hạ hôm nay thi cử cũng vất vả quá nhỉ?” Ánh

mắt lão nhân gia lúc tốt lúc xấu, đúng vào những điểm chết người, ánh

mắt lại sắc bén vô cùng, lập tức đi đến, giật cuộn giấy mở ra, lập tức

giận đến toàn thân run rẩy.

“Ai! Ai làm?” Ngụy thái phó giống như đứa bé bị trêu chọc, kêu lên: “Ai trong các ngươi đứng ra giải thích

đi, chuyện này là thế nào đây!”

Mọi người đờ đẫn.

Còn có thể thế nào, không phải là chuyện hư hỏng kiểu hoàng đế trộm nhóm lửa, mọi người âm thầm châm củi sao?

Ngụy thái phó chỉ cần liếc mắt một cái, bất luận là mở con mắt nhắm con mắt

hay là ám độ trần thương, trong chuyện này mỗi người đều có phần. Lão

thái phó híp mắt đến gần Đoàn Vân Trọng: “Nhị điện hạ, không cần phải

nói, cái này do ngài viết đúng không?”

*Ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

Đoàn Vân Trọng hắc hắc gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm, cái mông của hắn trở về cũng không biết sẽ bị mẫu phi Từ thái phi ân cần thăm hỏi bao nhiêu

lần nữa.

Ngụy thái phó nắm cuộn giấy trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, bỗng dưng quỳ phịch xuống đất, nước mắt ràn rụa.

“Tiên đế gia a! Cựu thần đã phụ sự ủy thác của ngài, cựu thần quản giáo

không nghiêm, xin tự phạt trước.” Lão nhân gia phẫn giận