
ười đã không còn coi trọng nữa.
A Tuyết thoáng sợ, nhưng chỉ trong chốc lát. Sau đó thần sắc lại bình tĩnh lại, đang định nghiêm khắc tìm từ mà phủ nhận thân phận của mình. Bỗng nhiên, ở phía xa xa trên sa mạc mênh mông không một bóng người, đột nhiên xuất hiện một đội lạc đà.
A Tuyết nhìn thấy lạc đà, tựa như mèo giẫm phải đuôi vậy. Sắc mặt trong thoáng chốc bỗng trở nên dị thường xấu xí. Anh xoay mạnh người, cũng không để ý đến Y Nhân, lập tức bỏ đi.
Chỉ là, người đi ở đằng xa kia hiển nhiên đã nhìn thấy anh rồi.
Chỉ thấy một người thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ bụi bặm đang thúc ngựa chạy đến. Móng ngựa bốc lên, đảo mắt một cái đã chạy đến trước mặt A Tuyết và Y Nhân. Sau đó, hắn lẳng lặng xuống ngựa, không nói hai lời liền khụy gối quỳ xuống trước mặt A Tuyết. Vừa vội vừa mừng nói: “Vương gia, cuối cùng Dịch Kiếm cũng đã tìm được người rồi! Vương gia bình an, thực sự là phúc vận của thiên triều!”
“Ta đã nói rồi, ta không phải là Vương gia.” A Tuyết gần như hổn hển, “Các ngươi vì sao còn muốn âm hồn không tiêu tan! Từ nay về sau, Hạ Lan Tuyết đã chết, đã chết rồi, các ngươi không cần tìm ta nữa!”
Nói xong, anh phiền muộn lẩm bẩm: “Lẽ nào thuật dịch dung của ta lại kém như vậy sao?”
Dịch Kiếm nghe vậy, chẳng những không cười, trái lại còn nghiêm trang hồi đáp: “Thuật dịch dung của Vương gia tất nhiên là thiên hạ vô song. Chỉ là khí độ cùng phong thái của Vương gia, làm thế nào cũng không thể che giấu được.”
“Ngươi nhận ra thì có gì đáng ngạc nhiên!” A Tuyết trừng mắt liếc Dịch Kiếm, căm giận nói: “Ta kỳ quái chính là, vì sao một cô bé ngốc nghếch thế này mà cũng có thể nhanh chóng nhận ra ta?”
Y Nhân thấy A Tuyết nói đến mình, liền tranh thủ dời mắt khỏi Dịch Kiếm, ngu ngơ mà nhìn qua A Tuyết, hỏi ngược lại: “Ủa, anh có ngụy trang sao?”
Trên mặt vẽ mấy đường lung tung rối loạn, giả bộ làm cho mình xấu đi một chút thì gọi là thuật dịch dung sao?
A Tuyết chết đứng tại chỗ.
Dịch Kiếm nghe thấy thế cũng muốn phì cười, nhưng lại nhẫn nhịn được, vẫn làm một bộ dáng trung trinh nghĩa đảm, nói: “Vương gia. Thích khách ngày ấy đã bị Vương tiên sinh bắt được. Hoàng bang chủ cũng đã dựa theo lời dặn dò của Vương gia, tìm được Thập Nhất bị thất lạc, còn về phần Vương phi – - Thuộc hạ nghe người của phủ thừa tướng nói, nàng…”
“Không cần hỏi thăm nữa.” A Tuyết không kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn, “Còn nữa, ai bảo các ngươi đi tìm bắt thích khách kia? Thả, lập tức thả!”
Dịch Kiếm giống như đang bị làm khó dễ, do dự nói: “Vương tiên sinh đã thẩm vấn ra chủ mưu phía sau, đúng…”
“Ta biết.” Sắc mặt A Tuyết trở nên càng khó coi, ngữ điệu âm trầm nói: “Chuyện này, từ nay về sau không được nhắc lại nữa. Để người nọ tiện thể nhắn cho chủ nhân của hắn, cứ nói, ta đã chết. Từ nay về sau, người làm cho nàng chờ đợi, lo lắng – Hạ Lan Tuyết – sẽ không còn xuất hiện nữa.”
Nói xong, anh cũng không chờ Dịch Kiếm nhận lời đã xoay người, phất tay áo mà đi.
Y Nhân hoang mang nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết, vừa quay đầu lại nhìn Dịch Kiếm vẫn còn đang quỳ mãi không chịu đứng dậy. Suy nghĩ một chút bèn đi đến phía trước Dịch Kiếm, ngồi xuống tò mò nhìn người trước mắt.
“Này, ngươi có biết hay không, ngươi rất giống Lương Triều Vĩ đó nha.” Cô nói với vẻ hăng hái: “Chỉ có điều, nhìn có vẻ trung hậu hơn Lương Triều Vĩ một tí.”
Dịch Kiếm ngẩng đầu, chẳng hiểu gì cả. Người con gái đồng hành cùng Vương gia: Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, đen trắng phân minh. Khuôn mặt đoan chính, hàng lông mi hồ điệp chớp chớp. Xuất hiện rất đột ngột giữa vùng sa mạc hoang vu này.
Tựa như không thuộc về thế giới này vậy, đúng là màu trời xanh trong bức tranh thủy mặc.
“Ai là Lương Triều Vĩ?” Dịch Kiếm quả nhiên là người thành thật, cũng là kẻ yêu ai yêu cả đường đi – - Vì tôn kính Vương gia nhà mình, nên tiện thể cũng tôn trọng người bạn đồng hành của Vương gia.
Y Nhân nhếch miệng, biết vấn đề này thật khó mà trả lời. Chỉ đơn giả thở dài, quay về hướng bóng lưng của Hạ Lan Tuyết, bĩu môi, lại hỏi: “Vậy chủ mưu là ai vậy?”
Dịch Kiếm lúc này lại ngậm miệng không trả lời, nhăn mặt nói: “Vương gia nói không được nhắc lại, thuộc hạ sẽ tuyệt đối không nhắc lại. Thuộc hạ không thể vi phạm ý nguyện của Vương gia được.”
“Nhưng hắn nói không cho ngươi tìm hắn, ngươi vẫn đi tìm hắn đó thôi.” Y Nhân không thể giải được mà hỏi ngược lại, “Như vậy có tính là không vi phạm?”
Dịch Kiếm nghe xong cứng họng, không thể trả lời.
Nhìn cô gái trước mặt, nét mặt hoang mang cũng không giống như đang giả vờ, hình như là thật sự không hiểu – - thật là không thể nhìn ra thật giả.
Cũng may, Y Nhân cũng không thiết tha truy vấn. Dừng một lát, cô cười tủm tỉm tiếp tục hỏi: “Chủ mưu chính là Dung hoàng hậu đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?!” Dịch Kiếm kinh ngạc mà kêu lên một tiếng. Đang nói thì cứng họng, hắn lập tức ý thức được bản thân đã lỡ miệng, nhất thời mím chặt miệng thành một đường dài.
Y Nhân ha ha cười, rất tự nhiên mà vươn tay ra: “Ta là Y Nhân.”
Dịch Kiếm thật sự là một người thẳng thắn, hiền lành. Y Nhân có cảm giác, cô có thể nói cho hắ