
ột thành thì tàn sát một thành. Sau mười năm chiến loạn, cả thiên triều, mười phần thì hết chín phần đã trở thành bình địa! Xa Nghi Hầu – Liễu Như Nghi chung tình với bà, trợ giúp bà nhiều năm như vậy. Khi bà bị mọi người thân quen xa lánh, vẫn liều mạng tấu thỉnh lên trên xin được cưới bà làm vợ. Thế nhưng Tức phu nhân đã làm thế nào? Bà không cam lòng bị Song Đế cự tuyệt, ngang nhiên dám mưu đồ tạo phản. Khiến cho cả nhà Liễu Gia chỉ trong một đêm đã lâm vào cảnh cửa nát nhà tan!”
“Trong loạn thế, mạng người đáng bao nhiêu! Vốn là ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’!” Vũ Gia phẫn nộ phản bác xong lại hồ nghi mà nhìn A Tuyết, lạnh lùng hỏi: “Vô Song Đế đã phong bế ngôn luận, cho đến hôm nay người biết về Tức phu nhân vô cùng ít ỏi. Cho dù có là người lớn tuổi sống vào thời đó cũng chỉ biết Liễu Gia trong một đêm bị người ta trả thù, mất tăm mất tích. Mà chuyện mưu phản cũng thuộc loại thâm cung bí sử. Ngươi chỉ là một vị khách quan ngoại trẻ tuổi thì làm sao biết được?”
A Tuyết buông mày, không nói. Nhưng Y Nhân lại mỉm cười: Anh quả nhiên là Hạ Lan Tuyết. Nhưng vì nguyên nhân gì mà anh không muốn thừa nhận nhỉ. Bất luận là thế nào, chỉ cần biết anh là Hạ Lan Tuyết là đủ. Còn về phần anh có thừa nhận hay không, Y Nhân cũng mặc kệ.
Nói tóm lại, cô chỉ biết cô với anh đã có hứa hẹn. Còn những chuyện khác, đó là chuyện riêng của Hạ Lan Tuyết, cô không cần phải can thiệp.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Vũ Gia không lưu ý đến thái độ của Y Nhân, cứ nhìn chằm chằm vào A Tuyết, gằn hỏi từng câu từng chữ.
A Tuyết cũng không vội trả lời, mà nhìn về phía chân trời xa xăm, nặng nề. Sa mạc mênh mang, ban ngày mà cũng không thấy rõ phương hướng.
Phương xa cát bụi cuồn cuộn.
“Ông có biết vì sao Bacamaha lại được gọi là giải đất tử thần hay không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Lão phu đương nhiên biết,” Vũ Gia ngạo nghễ đáp: “Bởi vì nơi đó bình thường luôn có bão cát. Hơn nữa vị trí địa lý không hẹn mà cùng hợp nhau tạo thành kỳ môn bát quái, rất dễ bị mất phương hướng – -Chỉ có điều tất cả đều đã bị Tức phu nhân khắc phục được. Nếu không lão phu làm sao dám một mình xông vào?”
“Thật sự có thể khắc phục được sao?” A Tuyết mỉm cười, khóe môi cong lên câu dẫn, thậm chí còn có vẻ tà mị khiếp người: “Vậy lưu sa thì sao?” (Lưu sa: Cát chảy, chỉ vùng sa mạc rộng lớn ở phía tây Trung Quốc, vì nơi đó gió thổi mạnh lùa cát chạy thành dòng giống như nước chảy (Sa lưu như thủy))
Lời anh vừa dứt, sắc mặt Vũ Gia liền trở nên cực kỳ khó coi. Con ngựa ông đang cưỡi bỗng hí vang một tiếng rồi cất vó ra sức bỏ rơi ông, sau đó dốc lực tránh xa khỏi lưu sa, chạy về phương xa.
Vũ Gia ứng biến thần tốc. Vào khoảng khắc bị con ngựa bỏ rơi, ông dùng chân trái đạp vào chân phải mượn sức bắn mình lên cao. Vậy mà A Tuyết đột nhiên gây khó dễ, khéo tay túm lấy áo choàng bao lấy Y Nhân, phóng về phía Vũ Gia. Y Nhân bị gói gọn trong chiếc áo choàng, nhanh chóng bay đập vào thân mình một người. Đầu óc còn đang choáng váng chưa kịp hoàn hồn, cô đã nằm trọn trong lòng của A Tuyết.
Mùi hương quen thuộc, thơm ngát, ngay cả mùi son phấn của nữ nhân cũng không thể nào bằng. – - Quả nhiên là mùi thơm cơ thể độc nhất vô nhị, riêng chỉ có Tiêu Dao Vương trêu hoa ghẹo nghuyệt nổi tiếng khắp kinh thành mới sở hữu được.
Y Nhân vừa ngửi được mùi hương quen thuộc này, càng thêm vững tin về thân phận của anh. Nhận định chắc chắn ấy tựa như viên xúc xắc, “ba” một tiếng làm xao động tâm hồn của cô. Đầu tiên, Y Nhân cảm thấy mỹ mãn mà ôm chầm lấy anh. Sau đó vừa mạnh mẽ vừa mềm mại lay lay người anh, ở trong lồng ngực anh nũng nịu: “Tìm được ngươi rồi.”
Giống hệt một đứa con nít chơi trò cút bắt khi bắt được bạn chơi của mình.
Bên kia, thân hình Vũ Gia vừa hạ xuống, chân liền lún vào lưu sa. Lưu sa cuộn trào mãnh liệt, nhanh chóng kéo chân ông mất đến mắt cá.
Tình cảnh lúc này quả là thập phần nguy hiểm. A Tuyết căn bản không rảnh để phân tâm. Thế nhưng vừa nghe được lời nói ấp úng dỗi hờn của người con gái trong lòng mình, thâm tâm xao động. Đang lúc chăm chú, thần sắc khẩn trương lại toát ra một luồng tiếu ý.
Chỉ có điều, nàng đang đi tìm ta sao?
Vì sao? Vốn tưởng rằng đem nàng giao phó cho Bùi Nhược Trần là có thể bù đắp cho ước nguyện của nàng. Coi như không uổng phí nàng đã vì hắn mà nảy sinh tình ý.
Vì sao, từ khi nào nàng lại muốn tìm đến ta?
Đang lúc tâm tư thay đổi thật nhanh, thần sắc của A Tuyết cũng thay đổi hoàn toàn.
Phía đối diện, Vũ Gia càng lúc càng lún sâu. Lưu sa càng lúc càng chảy xiết, cuốn theo quanh thân ông toàn là cát đá. Tình cảnh thật sự không thể kéo dài được nữa.
A Tuyết nhanh chóng quyết định, đem Y Nhân đang hệt như con bạch tuộc bám chặt trước ngực anh đẩy ra, nỗ lực làm mặt lạnh mà nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Còn nữa, ta thật sự không phải là người mà cô muốn tìm.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, hoang mang nhìn anh, nhưng cũng không hề mở miệng phản bác.
Không thừa nhận thì thôi. Thật sự là không được tự nhiên nha.
Cô hơi ngẩn người. Ánh mắt từ từ nhẹ nhàng dời khỏi gương mặt xa lạ mà quen thuộc. Sau đó liền thấy được