The Soda Pop
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212912

Bình chọn: 7.5.00/10/1291 lượt.

biết là đang nói Phượng Thất không chịu nghe lời thật đáng chết, hay là mắng bản thân mình sơ sẩy mà vô lực thật đáng chết.

Sa bàn rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘Phang’ rất lớn, cát bay rào rào,

Hạ Lan Tuyết vừa đến, nghe thấy âm thanh dọa người liền vội vàng xốc màn trướng đi vào.

“Làm gì mà tức giận quá vậy?” Hạ Lan Tuyết nhìn đống hỗn độn trước mặt, kinh ngạc hỏi.

Hạ Lan Khâm ngẩn ngơ, nhìn thấy một Hạ Lan Tuyết thân mặc thường phục, phong trần mệt mỏi, mất nửa ngày mới phản ứng lại kịp: “Tam đệ, sao đệ lại tới đây!”

Ngày hôm qua người truyền tin còn nói, Tuyết Đế ngự vựng phải mất ba ngày mới có thể đến Tuy Xa, vì sao mới hôm nay đã xuất hiện rồi?

“Bọn hắn đi quá chậm, chờ không được, nên đệ tự mình đi trước. Chỉ có điều, những người khác còn không biết.” Hạ Lan Tuyết lơ đãng nói: “Huynh vẫn chưa trả lời, vì sao lại tức giận như vậy?”

“Tam đệ, đệ đã trở thành hoàng đế rồi, về sau ngàn vạn lần cũng đừng tùy hứng nữa. Đệ hiện tại thân mang trọng trách giang sơn xã tắc, không may xảy ra chuyện gì, Thiên Triều vất vả lắm mới vừa được ổn định một ít mà đệ lại xảy ra chuyện, chẳng phải lại là một phen kiếp nạn sao.” Hạ Lan Khâm chẳng màng trả lời câu hỏi của Hạ Lan Tuyết, tận tình khuyên nhủ: “Sau này không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

“Được rồi mà, Nhị ca, ta cũng đâu còn nhỏ nữa.” Hạ Lan Tuyết cười cười, nhanh chóng cắt lời hắn. “Huống chi, ta cũng không phải một mình tới đây, còn dẫn theo Dịch Kiếm, Phượng Cửu nữa.”

“Mang theo ai cũng đều không được. Dù sao thì sau này cũng không được phép làm ẩu!” Hạ Lan Khâm nghiêm thanh mắng, trong lòng buồn rầu không chịu nổi: Phải làm thế nào từng bước từng bước, không làm cho đệ ấy bớt lo?

Hạ Lan Tuyết không dám tranh cãi chuyện này nữa, nhanh chóng cười ha hả, nói sang chuyện khác: “Y Nhân đã trở lại chưa?”

“Không có tin tức. Nhưng theo trinh thám hồi báo, chỉ sợ hiện tại, Y Nhân đang bị nhốt ở Xa An.” Hạ Lan Khâm lo lắng nói.

Ngày hôm qua nhận được tin tức, mấy ngày trước có một vị phu nhân Viếm Quốc đã đến Xa An. Nghe bọn hắn miêu tả, người nọ rất có thể là Y Nhân.

Hiện tại, Phượng Thất cùng Y Nhân đều bị vây khốn ở Xa An, cũng khó trách sao Hạ Lan Khâm lại bốc hỏa đến mức xốc đổ cả sa bàn như vậy.

“Nghe nói Xa An bị vây mệt nhọc, có thể giải vây hay không?” Hạ Lan Tuyết sau kin hãi lúc ban đầu, rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh.

Y Nhân đang ở Xa An, giữa hai người chỉ còn cách nhau một vùng sa mạc.

Đã gần đến như vậy, không có ly do nào lại ly biệt nữa. Hạ Lan Tuyết sau khi biết rõ tình huống, ngược lại rất tỉnh táo. Anh ngồi xổm xuống, nhặt sa bàn lên, một lần nữa bày ra trước mặt Hạ Lan Khâm. “Chạy đến đây, như vậy, sẽ có biện pháp.”

Có biện pháp nào không?

Y Nhân nhìn Phượng Thất đang bắt đầu phát sốt, vô cùng lo lắng.

Sau khi các nàng vào trong nhà cỏ, mới phát hiện đây chỉ là một cái chuồng ngựa. Tất cả số trâu, bò, ngựa, lạc đà… vừa mới rồi được đem ra chợ bán đều đã tụ lại ở nơi này.

Bên trong mùi hôi thối ngút trời. Phượng Thất lúc ban đầu tinh thần cũng không đến nỗi nào, sau khi quan sát bốn phía còn chỉ vào mấy con ngựa và nói: “Ngựa thế này, có thể bán được giá rất cao đấy.”

Nhưng chờ đến khi các nàng đi đến gian phòng nhỏ chứa rơm rạ tận cùng bên trong căn nhà, Phượng Thất dần dần bắt đầu uể oải. Y Nhân nhìn nhìn cánh tay nàng. Bởi vì buộc thật chặt, cánh tay đều loang loáng sắc đen. Nhưng cô vừa muốn tháo lỏng ra một chút, máu lại túa ra.

Qua không bao lâu, Phượng Thất bắt đầu phát sốt, nằm trên đống cỏ khô mà mơ mơ màng màng. Y Nhân không thể bỏ nàng mà đi, cũng không thể chạy đi xin người khác giúp đỡ. Cô chỉ có thể nhanh chóng nâng theo Phượng Thất đi tìm Phượng Cửu. Bằng không, cho dù Phượng Thất không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì cánh tay này cũng sẽ phế bỏ.

Y Nhân giơ tay thăm trán Phượng Thất, ánh mắt nhanh chóng quét quanh tuần tra, rốt cuộc hạ một quyết định.

Liều mạng thôi.

“Chờ một chút, cô có thể kêu bọn họ mở cổng thành hay không?” Thừa dịp Phượng Thất còn chưa hoàn toàn mất đi tri giác, Y Nhân ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi. “Có thể, cô muốn làm gì?”

“Xông ra ngoài.” Y Nhân suy nghĩ, rất tự nhiên trả lời: “Ta nói rồi, ta sẽ không để cô có chuyện.”

Phượng Thất ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cô rốt cuộc muốn làm gì.

Xông ra ngoài?

Cô ấy nghĩ mình là Lục Xuyên sao?

Y Nhân lại nói là làm, rất nhanh đứng dậy, phủi cỏ khô vương trên vạt áo, lại ôm một đống rơm rã, vui vẻ chạy ra phòng ăn dành cho gia súc.

Trâu, ngựa, lạc đà còn đang ở bên kia bình yên ăn cỏ.

Cô chạy đến bên một con lạc đà, nhỏ giọng trầm trầm nói một câu: “Thật xin lỗi, ta sẽ nhớ rõ ân tình của ngươi.” Nói xong, cô sờ sờ da lông không đồng đều trên lưng lạc đà, vuốt thẳng xuống đuôi nó. Sau đó, cô trói đống rơm lên đuôi lạc đà.

Bên cạnh máng ăn, có một thùng dầu lớn.

Y Nhân cứ như vậy buộc rơm vào đuôi chúng, lại đổ chút dầu thắp lên. Tiếp theo, cô vào phòng củi bốc một ít than đen, bắt đầu vẽ hình lên lưng trâu, lên bướu lạc đà.

Cô vẽ mấy đôi mắt to lớn dữ tợn, hoặc là vẽ đôi cánh hình lậ