Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216030

Bình chọn: 7.00/10/1603 lượt.

Trong lòng mặc dù không mấy tức giận, nhưng ngoài miệng lại nhịn không được nói thầm một câu: “Ông hại chết người rồi đó, có biết không?”

Hai thị vệ bị chết kia chính là do Vũ gia gián tiếp hại chết.

Đương nhiên, cô cũng không thật sự quy tội cho Vũ gia, chỉ thuận miệng nói ra một cách thản nhiên.

Vũ gia nghe được lại rất tức giận, nhưng chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác. Ông nhìn thấy vẻ thờ ơ lãnh đạm cùng bộ dáng khoan thai của Y Nhân, cũng không để bụng, chỉ nặng nề ‘hừ’ một tiếng.

“Trong đại sảnh có rất nhiều người.” Y Nhân lại nói.

Vũ gia vừa nhìn bốn phía chung quanh, vừa tiếp tục tra hỏi: “Lão thất phu Bùi Lâm Phổ kia cũng đến đây ư?”

“Dạ.” Y Nhân gật đầu như gà con mổ thóc.

“Còn có ai nữa?” Vũ gia hỏi.

“Liễu Sắc, A Tuyết, Bùi Nhược Trần. Còn có Viêm Hàn cùng Du công chúa bị nhốt trong một gian nhà đá. Vũ gia có biết gian nhà đá đó ở đâu không?” Y Nhân thành thành thật thật nói.

“Ồ.” Sự chú ý của Vũ gia đã bị mấy cái tên ban đầu hấp dẫn, nghe Y Nhân hỏi cũng không đề phòng mà trả lời ngay: “Là từ trên đường lát gạch rơi xuống căn phòng đó đúng không? Đợt lát nữa ra khỏi đây, ngươi cứ quẹo phải, đi một đoạn lại quẹo phải, đi tiếp là tới.”

“Ồ.” Y Nhân đáp lời, sau đó cười cười, không hề nói thêm lời nào.

“Đi, theo lão phu ra ngoài thu thập mấy cái tên nhãi ranh ngấp nghé muốn trộm đồ của phu nhân!” Vũ gia hăng hái nói: “Không ngờ, Hạ Lan gia hôm nay cũng có người sẽ chết ở nơi này. Quả nhiên là thiên đạo tuần hoàn, khó thoát báo ứng!”

Ông đang nói chính là nói đến Hạ Lan Tuyết.

“A Tuyết cũng không muốn bức họa đó.” Y Nhân chu miệng, biện giải: “Ông không được hại anh ấy.”

“Hừ, có nam nhân nào mà không muốn trở thành chí tôn!” Vũ gia ngay từ đầu đã hoàn toàn không tin, tức giận nói một câu. Sau đó giơ cao đá đánh lửa, theo đường cũ vòng vèo đi trở về.

Y Nhân đành phải nhắm mắt theo đuôi, rất không gây chú ý mà theo sát ở phía sau.

Quả nhiên, sau khi rời khỏi chỗ đó liền đi đến một lối đi nhân tạo. Đến ngã tư thứ nhất, Y Nhân trợn tròn mắt. Phía trước rõ ràng là một tòa mê cung ngầm. Bốn phương thông suốt, mỗi một phía đều bị chia thành vô số con đường, tầng tầng lớp lớp, hỗn loạn rối rắm. Nhìn vào mà chỉ muốn hôn mê.

“Theo sát ta, chớ đi lung tung kẻo lạc.” Phía trước, Vũ gia dặn một tiếng với giọng không hề có cảm xúc. Y Nhân vừa lớn tiếng ‘dạ’ một tiếng, vừa nhìn về phía con đường bên phải.

Viêm Hàn ở bên kia, nhưng hiện tại cô không thể đi cứu hắn được – - Bằng không, bọn họ đều sẽ bị nhốt lại ở đây.

Y Nhân cố gắng ghi nhớ địa hình thật kỹ. Nhưng đến khi Vũ gia liên tiếp quẹo qua ba khúc quanh nữa, Y Nhân lại không thể xác định được những gì mình nhớ có còn chuẩn xác nữa hay không.

Vũ gia đi rất nhanh. Cô cố gắng lắm mới theo sát được, nên cũng không có thời gian để lại ký hiệu gì đặc biệt.

Y Nhân hốt hoảng liếc mắt nhìn lại một cái. Cũng không biết có phải do quá sốt ruột hay không, cô giơ tay lên đặt vào trong miệng, nảy sinh tâm địa ác độc, cắn xuống.

Tay đứt, ruột đau.

Y Nhân đau đến chảy nước mắt. Ngón giữa cũng chảy cả máu.

Cô bôi máu lên vách tường.

Lúc trước ở trên ti vi thấy người ta viết huyết thư, Y Nhân chỉ cảm thấy khó tin nổi. Cảm thấy người đó thật quá nhẫn tâm với bản thân. Không ngờ chuyện đến trước mắt, chính mình cũng có thể làm được. Y Nhân vừa nhè nhẹ hít vào, vừa bội phục bản thân.

“Làm sao vậy?” Đang đi ở phía trước, Vũ gia phát hiện có điều khác thường bèn quay đầu lại nhìn cô, lại thấy được Y Nhân đang đứng một mình, nước mắt đầm đìa. Ông không khỏi kinh ngạc.

Y Nhân vội vàng lắc lắc đầu, dù mỉm cười nhưng lệ trong hốc mắt vẫn không ngớt tuôn ra.

Vũ gia không hiểu thế nào, cũng không có bổn phận phải truy cứu. Nhưng khi ông quay đầu, lại bị nước mắt của Y Nhân khiến ông cảm thấy nghi hoặc: Chẳng lẽ cô bé này khóc vì Tức phu nhân?

Suy đoán làm cho Vũ gia nảy sinh hảo cảm với Y Nhân.

Lại không biết đã đi qua bao nhiêu khúc quanh ngã rẽ, Y Nhân cảm thấy ngón tay mình đã không còn chút máu, trở nên trong suốt. Vũ gia đột nhiên dừng bước, ra hiệu cho cô đừng gây tiếng động. Sau đó, ông chỉ chỉ vào cánh cửa đá nằm chênh chếch phía trên, nói: “Bọn hắn đều ở trên đó.”

Y Nhân bước lên, ghé vào khe hở giữa hai cánh cửa mà nhìn. Đột nhiên phát hiện, góc nhìn này cùng với góc nhìn trong căn phòng kính kia rất giống nhau. Cô nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh: Ở giữa phòng, Bùi Nhược Trần không biết từ khi nào đã khống chế được Liễu Sắc. Vưu chủ quản ở bên cạnh cũng không thể động đậy. Bùi Lâm Phổ đang cười nói gì đó. Hạ Lan Tuyết và Dịch Kiếm đứng dạt một bên, khoanh tay đứng nhìn.

“Lão thất phu kia mà cũng dám đắc ý ư!” Vũ gia vừa nhìn thấy Bùi Lâm Phổ liền tức sùi bọt mép. Ông không chút nghĩ ngợi đã đẩy cửa đá, xông vào bên trong.

Y Nhân cũng nghiêng ngả lảo đảo đi sát theo phía sau.

Những người trong đại sảnh thấy từ dưới đất thoát ra hai người thì vô cùng sửng sốt. Nhưng rất nhanh, Hạ Lan Tuyết đã nhận ra Y Nhân. Anh vui mừng, đi qua nghênh đón, “Y Nhân!”

Vũ gia nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, ánh mắt đỏ lừ như gặp phải kẻ thù. Bàn tay dương vuốt tung trảo


Snack's 1967