Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3215511

Bình chọn: 8.5.00/10/1551 lượt.

sa mạc.

Bùi Nhược Trần cúi đầu nhìn kỹ, đã thấy đầu gối của Y Nhân bị một đám đá xanh lởm chởm đâm vào. Chiếc quần bông nhỏ màu nhạt bị sậm lại, đỏ sẫm.

Hắn đột nhiên có một loại cảm giác chấp nhận số phận.

“Lên đây đi, ta cõng ngươi.” Bùi Nhược Trần ra hiệu.

Y Nhân hơi hơi chần chừ chốc lát, sau đó lồm cồm bò dậy, leo lên lưng Bùi Nhược Trần.

Cho dù hành tẩu trong bão cát hồi lâu, trên người Bùi Nhược Trần vẫn thoang thoảng hương mực nhàn nhạt như cũ.

Trần ngọc nghiên mực, chính là mùi vị của cổ mực uẩn hương.

Cô khụt khịt mũi, rất không khách khí mà hít hà một chút.

Cô ghé vào lưng hắn.

Mềm mại ôn nhuận, động tác khụt khịt phả vào cổ hắn.

Trái tim Bùi Nhược Trần mềm mại, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười: Bản thân hôm nay rốt cuộc vì sao lại mất tự nhiên như thế?

Chỉ bởi vì một câu nói ‘Hắn đang báo bình an’ của Y Nhân tối qua, chỉ vì vừa nghe đến ‘Hắn’ thì trong lồng ngực liền rung động và khổ sở. Chỉ vì cảm giác đáng sợ ấy mà tỉnh ngủ, hôm nay, mới tận lực tránh né, hờ hững với cô.

Để mặc cho cô vấp ngã bị thương.

“Y Nhân, xin lỗi.” Lúc Y Nhân đang bị hương vị mềm mại khiến cho vui sướng, cô thình lình nghe được tiếng Bùi Nhược Trần cúi đầu nhận lỗi.

Hắn đã đem nguyên nhân Y Nhân bị vấp ngã quy kết lên người mình rồi.

Cô đã đối đãi với hắn tinh thuần biết bao, vậy mà hắn chẳng hiểu tại sao lại cứ thay đổi xoành xoạch.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, có vẻ không thể giải thích được, cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Tay cô vững vàng mà ôm cổ của hắn.

Bước chân của Bùi Nhược Trần, bình ổn mà mạnh mẽ.

“…Không đau mà.” Sợ run hồi lâu, Y Nhân mới lúng ta lúng túng trả lời.

Bùi Nhược Trần nghe vậy cười cười, vô cùng thoải mái.

Câu trả lời của Y Nhân, có thể nói là ông nói gà bà nói vịt.

Thế nhưng cô hiểu.

Bùi Nhược Trần biết, cô đã hiểu, cũng rất trong sáng.

Có một loại tình ý, hắn không thể nói là không hiểu nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không thể nắm bắt được. Nó khiến cho hắn trở nên thất thường. Thế nhưng, bọn họ đều hiểu được sự thất thường cùng khoảng cách này.

Một sự ăn ý kỳ quái.

Ăn ý đến nỗi ấm áp đến tận đáy lòng, cũng đồng thời cảm thấy trúc trắc.

Không chịu bỏ qua.

Tới hoàng hôn ngày thứ ba, bọn họ rốt cuộc thấy được phía xa xa có một tòa đất đá đứng cô lập giữa sa mạc.

Tảng đá ám nâu, đứng giữa đất trời, tiêu điều, vĩ bờ.

Vũ gia nhất thời trở lên nghiêm túc

“Đó chính là mộ của Tức phu nhân sao?” Bùi Nhược Trần nhàn nhạt mà hỏi một câu.

Y Nhân có thể xuống đất tự đi được rồi, chỉ là mệt mỏi phong trần, rất chật vật.

“Đúng vậy, đây là mộ của phu nhân.” Vũ gia tràn đầy cung kính, cưỡng chế kích động, dùng giọng nói nghiêm túc nhất, tôn sùng nhất mà lặp lại câu hỏi của Bùi Nhược Trần một lần nữa.

Bùi Nhược Trần nhìn lại lần nữa. Tảng đá đứng giữa trời đất kia, nhất thời mang nhiễm màu sắc truyền kỳ, trở nên rộng rãi không gì sánh được.

Tức phu nhân trong truyền thuyết.

Một mỹ nhân tuyệt sắc đã phá vỡ thế cục thiên hạ.

Hiện tại, bọn họ đang đứng trước mộ nàng.

Người như vậy, chung quy, chẳng qua cũng chỉ còn là một ngôi mộ.

Bùi Nhược Trần đột nhiên cảm thấy hoang mang. Đây là sự sinh tử nhân loại không tránh khỏi phải đối mặt, tự nhiên mà cảm thấy con người thật nhỏ bé.

Vũ gia hình như cũng có cảm giác này, kinh ngạc mà nhìn ngôi mộ Tức phu nhân mà mình đã ước mơ hồi lâu. Đột nhiên nhớ đến, thân thể của một con người kinh thiên nay phải nằm lại một nơi xa vời hoang vắng dấu chân người, hóa thành tro bụi. Trong lòng dâng lên nỗi thê lương.

Y Nhân quay đầu nhìn qua Bùi Nhược Trần một chút rồi lại nhìn Vũ gia một hồi. Sau đó, gương mẫu làm đầu tàu, trực tiếp đi lại gần ngôi mộ.

Vũ gia cần đang chìm trong sự chấn động và sầu não, cũng không ngăn cản cô.

Y Nhân dừng lại trước mộ.

Cô ngẩng đầu nhìn tảng đá thật to. Tảng đá dựng thẳng lên tận trời, một mặt đá lởm chởm, mặt khác… lại tròn phẳng như được người ta bỏ công mài nhẵn vậy.

Bên trên viết một câu. Một câu nói mà Y Nhân có nghĩ vạn lần cũng không nghĩ đến. Một câu nói mà ở thời hiện đại Y Nhân đã vô cùng quen thuộc.

“To be, or not to be: that is the question.”

Chính là câu hỏi đặc biệt của Hamlet.

Y Nhân há hốc mồm, lần đầu tiên có loại cảm giác không thể nói nên lời.

Cô sớm đã biết Tức phu nhân là người xuyên không giống như mình. Thế nhưng vừa thấy hàng chữ tiếng Anh quen thuộc, vừa trông thấy lời thoại cựa kỳ kinh điển này, cô bỗng cảm thấy như gặp ảo giác.

Tất cả những gì đang xảy ra, không phải là một giấc mơ của cô đấy chứ?

Còn câu lời thoại tiếng Anh này, chính là nút thắt đóng cửa giấc mộng. Cô nhìn thấy rồi, đọc thành tiếng, vì vậy, giấc mộng cũng xong xuôi.

Nghĩ đến đây, Y Nhân quay đầu lại nhìn Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần ở phía sau cũng phong trần đầy mình, cẩm y bạch sắc đã bị gió cát nhuộm thành màu xám tro. Mái tóc dài lòa xòa quấn quýt sau ót. Sắc mặt thảm đạm, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Đôi môi như cánh hoa khô khốc nhưng vẫn ưu mỹ như trước. Hắn nhìn lại cô, sóng mắt mềm dịu và tin cậy, lóng lánh gợn sóng. Vẫn tuấn tú vô song như thuở ban đầu đã khiến Y Nhân không ngừng rung độn


pacman, rainbows, and roller s