
là đủ rồi, là con của ai, là do hắn quyết định, mà từ khi
Kỉ Khuynh Nhan xuất hiện, cả hậu cung này đều không xứng đáng.
Hắn có thể cho các nàng danh phận, cho các nàng tiền tài, hưởng thụ cuộc
sống sung túc nhưng không cho các nàng lợi dụng con của hắn để gây sóng
gió hậu cung.
Cho nên Tào Kim Linh xuất hiện, tâm tình tốt đẹp cả buổi sáng của hắn biến mất, hơn nữa nàng còn cố ý bày ra khuôn mặt ốm
yếu, dường như việc nàng bị ốm hoàn toàn là do Kỉ Khuynh Nhan làm
Quả nhiên, Tào Kim Linh đi đến trước mặt hắn, ủy khuất quỳ xuống, luôn mồm
kêu hắn làm chủ cho nàng, không khách khí mà chỉ trích Kỉ Khuynh Nhan là một thị thiếp mà kiêu, khẩu khí ngoan độc hận không thể cắt gân, lột da nàng.
“Hoàng thượng, chuyện này người nhất định phải cho thiếp
một cái công đạo, lúc trước nàng ta là Hoàng hậu nên thiếp không dám
nói, nhưng hiện tại nàng đã là thiếp, còn lăng nhục thiếp thân, nàng làm tổn hại đến lễ giáo, không coi quy củ hoàng cung ra gì, coi Hoàng
thượng như không khí, coi Kim Thịnh vương triều ta như cặn bã, nàng ta
đáng chết vạn lần, theo lý nên bị giết, mong Hoàng thượng anh minh, đừng bị sắc đẹp mê hoặc, nghiêm khắc trừng trị làm gương cho hậu cung!”
Tào Kim Linh ủy khuất đem chuyện hôm qua vừa khóc vừa kể lại, cuối cùng dập đầu quỳ lạy, lớn tiếng khóc cầu Triệu Nguyên Thừa đem Kỉ Khuynh Nhan
vào lãnh cung, hoặc là trực tiếp ban thưởng rượu độc, ba thước vải lụa
chấm dứt tính mạng của nàng.
Triệu Nguyên Thừa thủy chung không
hé răng lấy một tiếng ngồi ngay ngắn trên ghế làm bằng gỗ tử đàn, vừa
uống trà xanh, vừa cầm quạt phe phẩy.
Đến lúc Tào Kim Linh
nói xong, hắn liền gấp quạt lại, cúi đầu nhìn nàng một cái, chậm rãi
nói:“Tào phi, trẫm hỏi ngươi, ngươi tiến cung đã bao lâu rồi?”
Nàng không hiểu vì sao Hoàng thượng lại hỏi cái này, suy nghĩ một chút, giơ
bốn ngón tay lên,“Thiếp thân đã tiến cung được hơn bốn năm rồi.”
“Ngươi thân là quý phi, phụ thân lại là nhất phẩm đại thần trong triều đình,
như vậy từ khi tiến cung hẳn ngươi cũng đã nghe năm đó trẫm ngồi lên
ngôi vị này như thế nào.”
Nghe vậy, nghĩ đến các tin đồn, Tào Kim Linh biến sắc, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Triệu Nguyên Thừa lại mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy vài cái, bên môi hiện lên nụ cười lạnh.
Hắn tuy rằng có nhiều kinh nghiệm nơi sa trường lại có võ công cao cường,
gương mặt rất tinh xảo tuấn tú, khí chất không giống người bình thường.
Phi tử hậu cung từ khi tiến cung, liền thầm yêu Hoàng thượng, luôn tìm cơ hội để có được sủng ái của hắn.
Nhưng hắn rất ít cười, một khi cười dung nhan tuấn mỹ của hắn lộ ra một chút tà nịnh một chút tàn bạo..
Giờ phút này trong mắt Tào Kim Linh, Triệu Nguyên Thừa chính là có dáng vẻ như vậy.
“Ở trong cung gần năm năm chắc ngươi biết, mẫu thân trẫm lúc trước chẳng
qua để một tiểu cung nữ hầu hạ bên người trẫm, ngoài ý muốn mang thai
long tử, sau đó đã được ban một ly rượu độc.”
Không để ý sắc mặt
nàng ngày càng khó coi, hắn tiếp tục nói: “Từ nhỏ phụ hoàng đã không coi trẫm là con, huynh đệ cũng không coi trẫm là đệ đệ, năm trẫm tám tuổi, ở trong hoàng cung này trẫm ba bữa đều không no, rất đáng thương.”
Hắn dùng quạt nhẹ nhàng nâng cằm Tào Kim Linh lên, tươi cười trên mặt làm cho người khác sợ hãi.
“Tào phi, trẫm sở dĩ có được địa vị ngày hôm nay, là tự tay giết bảy huynh
đệ, hạ độc phụ thân, sự việc diễn ra như vậy cũng làm cho trẫm hiểu ra
được một chân lý - muốn sống, muốn người khác phục tùng mình, chỉ có một biện pháp duy nhất chính là trở thành người đứng đầu thiên hạ!”
Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, còn nói: “Trẫm chưa bao giờ sợ sử quan
(người chép sử sách) viết về trẫm tốt xấu như thế nào, trẫm cũng chưa
bao giờ để ý đến cái gì mà vị vua anh minh."
“Trẫm vứt bỏ sinh
mệnh để được ngồi lên vị trí này, thầm nghĩ được sống vui vẻ, tự tại, về phần tổ tông gia pháp, quy định hoàng cung, cái gì quy phạm đạo đức,
đối với trẫm chả là cái gì, trẫm ghét nhất người khác đem gia pháp ra
giáo huấn trẫm......”
“Nhưng Hoàng thượng, Kỉ Khuynh Nhan nàng......”
“Kỉ Khuynh Nhan là nữ nhân của trẫm, trẫm cho nàng cái gì, nàng có thể có
được gì. Trẫm có thể trong một ngày liền cho nàng địa vị, cũng có thể
trong một đêm khiến nàng mất tất cả, mặc kệ trẫm đối với nàng như thế
nào, là việc của trẫm, không đến lượt người khác nhúng tay.”
Hắn nham hiểm nhắc nhở.
Tào Kim Linh sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, run run nhìn khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa vô tình của hắn.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không để ý suy nghĩ của phi tử sao?” Nàng đột nhiên
khóc thất thanh,“Hoàng thượng, trong hậu cung, không chỉ có mỗi Kỉ
Khuynh Nhan, còn có rất nhiều nữ nhân, người bên trọng bên khinh như
vậy, đối với thiếp thân bất công, đối với hậu cung bất công, đối
với toàn bộ triều đình cũng không công bằng a!”
“Như vậy, Tào
phi, trẫm hỏi ngươi, ngươi hướng trẫm đòi công bằng vậy ngươi có nghĩ
tới, thiên hạ này rất không công bằng hay không? Nếu công bằng, vì sao
có người phiêu bạt khắp nơi, vì sao có người trời sinh tàn tật, vì sao
có người vừa sinh ra lại chỉ là một nô tài?"
“Vì sao