
hậu có liên quan, cho nên từ nhỏ hắn đã oán hận với các huynh đệ.
Lúc hắn buộc phải giết các huynh đệ, lục đệ là người duy nhất bên cạnh hắn.
Sau khi đoạt vị thành công, vì tránh làm hỏng tình huynh đệ mà vất vả mới
có nên Lục đệ chủ động muốn trấn thủ Nam Cương, sợ công cao của mình làm huynh đệ có hiềm khích.
Hắn thấy Lục đệ đa tâm, lúc trước hắn
tranh ngôi vị hoàng đến cũng chỉ vì tình thế băt buộc, nếu không đoạt
được ngôi vị hoàng đế, có lẽ hắn đã chết. Trên thực tế, nếu được, hắn
tình nguyện làm một vương gia nhàn nhã.
Cho nên khi đai thần
trong triều đưa ra quyết định về vị trí Trấn quốc đại tướng quân, hắn
không chút suy nghĩ liền triệu hồi Lục đệ đang đóng tại Nam Cương trở về kinh thành.
Khi cả triều đình kịch liệt tranh chấp ý kiến của
hắn, thì có người thấy Lưu Phúc vội vàng chạy tới, ghé vào tai hắn nói
cái gì đó,, chúng thần chỉ thấy sắc mặt Hoàng thượng đại biến, lập tức
bãi triều.
Mọi người khó hiểu nhìn nhau. Rốt cuộc là có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra? Hoàng thượng chưa bao giờ để lộ sự tức giận, vui
buồn gì trên mặt, nhưng hôm nay vẻ mặt lại kinh hoàng như vậy...... Khi Triệu Nguyên Thừa vội vàng chạy đến Vong Ưu cung, thái y lâu năm nhất, y thuật cao nhất đã ở bên trong.
Hắn vẫy tay ý bảo lão thái y không phải quỳ, đi vào tẩm phòng Kỉ Khuynh
Nhan, chỉ thấy nàng ngay ngắn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi tím lại, như người bị trúng độc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhớ hồi trước nàng còn nghịch ngợm, thường xuyên làm hắn tức giận đến phát
điên, lúc này đây lại bất động nằm trên giường, trông như không còn sức
sống. Triệu Nguyên Thừa vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
Ngọc Điệp bây
giờ đã sợ đến phát run, nhìn thấy bộ dáng chất vấn tức giận của Hoàng
thượng, lập tức quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy.
“Bởi vì
nhiều ngày nay thời tiết nóng bức, cho nên khẩu vị của Kỉ chủ tử có kém
đi, cũng ngủ nhiều hơn, tối hôm qua sau khi Hoàng thượng đi, Kỉ chủ tử
mệt mỏi nằm ngủ trên giường, nô tỳ nghĩ Kỉ chủ tử quá nóng nên ngủ, nên
cũng không dám gọi, không nghĩ buổi sáng đến, đã thấy Kỉ chủ tử….”
Triệu Nguyên Thừa ngồi ở đầu giường, tinh tế quan sát khuôn mặt Kỉ Khuynh
Nhan, vẻ mặt ưu sắc, lão thái y bên cạnh thấy thế liền nhỏ giọng
nói:“Hoàng thượng, lão thần vừa mới xem mạch cho Kỉ chủ tử, Kỉ chủ tử là trúng Thiên Sơn kì độc.”
Ngọc Điệp vẻ mặt cầu xin nói,“Mỗi bữa
ăn của chủ tử, nô tỳ đều dung kim bạc để thử mới dám cho chủ tử dùng,
thủ vệ trong cung nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa bình thường chủ tử ăn rất ít, làm sao có thể trúng độc?”
Hồ lão thái y giải thích,“Thiên
Sơn kì độc khác với các loại độc khác, cho dù có dùng kim bạc thử, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thử được là có độc hay không , bởi vì
loại độc này phát tán rất chậm, triệu chứng đầu tiên khi trúng độc là
mệt mỏi, lúc độc tính chậm rãi phát tán, mới mất mạng.”
Ngọc Điệp nghe như vậy, sắc mặt biến đổi.
Triệu Nguyên Thừa cũng đột nhiên nhớ lúc đến Vong Ưu cung hôm qua, tưởng rằng nàng không chịu được sự ép buộc của hắn mới ngủ, bây giờ nghĩ lại, hóa
ra lúc đó nàng đã trúng độc.
Hai mắt hắn đỏ lên, tức giận gọi Lưu Phúc,“Lập tức điều tra là ai dám can đảm hạ độc nàng, tất cả đầu bếp
phụ trách đồ ăn trong Vong Ưu cung đều giam vào đại lao, trẫm muốn biết
rốt cuộc là người nào mà có lá gan lớn như vậy, dám mưu hại nữ nhân của
trẫm?”
Lưu Phúc hoảng sợ. Từ khi Hoàng thượng mười sáu tuôi đăng cơ đến nay, dù có đau khổ như thế nào, cũng chưa bao giờ giống như hôm
nay, xem ra trong lòng hắn Kỉ chủ tử đã rất quan trọng. Không dám ngần
ngại, liền vội vàng đi làm ngay
Hồ lão thái y nhìn thấy Hoàng
thượng tức giận, bước lên nhỏ giọng khuyên giải, an ủi:“Hoàng thượng
đừng lo lắng, tuy rằng Thiên Sơn kì có lợi hại, nhưng Kỉ chủ tử cũng
không trúng nhiều độc, hơn nữa Kỉ chủ tử đã nôn ra máu đen nên chất độc
đã được thải ra, bây giờ Kỉ chủ tử hôn mê bất tỉnh, tính mạng cũng không lo, chỉ cần uống vài chén thuốc, cẩn thận điều trị, Kỉ chủ tử sẽ rất
nhanh khỏi lại.”
Lời nói của thái y rất chắc chắn, nhưng nhìn Kỉ
Khuynh Nhan vẻ mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Triệu
Nguyên Thừa vẫn sợ hãi.
Hắn thật sự rất sợ, nếu nàng mà không còn thở nữa, hắn chả còn thứ gì.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cả người hắn liền rét run.
Không bao lâu, cung nữ bê một chén thuốc tới, là do lão thái y phân phó, đưa
chén thuốc cho Ngọc Điệp để cho Kỉ Khuynh Nhan uống.
Bởi vì bây
giờ nàng đang bất tỉnh, Triệu Nguyên Thừa liền dựa người nàng vào lòng
mình, nhẹ nhàng mở miệng nàng ra, cho Ngọc Điệp đút thuốc cho nàng.
Chưa uống hết chén thuốc, Kỉ Khuynh Nhan đã ho ra máu đen.
Triệu Nguyên Thừa sợ hãi, Hồ lão thái y thấy thế, vội vàng nói:“Hoàng thượng
đừng sợ, Kỉ chủ tử ho ra máu chính là đẩy chất độc ra ngoài, nếu ho vài
lần nữa, chất độc sẽ được đẩy hết ra ngoài, lúc đó mới có thể hoàn toàn
bình phục.”
Tuy rằng lời thái y nói có phần đúng, nhưng nhìn tiểu nữ nhân trong lòng ho ra máu đen, vẫn làm cho hắn thấy lo lắng
Kỉ Khuynh Nhan thật là một tiểu yêu tinh! Bình thường thì có t