
rất mong mình sẽ là một người bạn tốt của Thất Quỳ, nhưng ngay từ đầu bạn đã cảm thấy chẳng kỳ vọng gì được ở mình, cho nên mới đối
với mình như vậy?"
"Bạn nghĩ thế nào cũng được." Hắn không phủ nhận lời nó nói, nhưng cũng không thừ nhận.
"Bây giờ thì bạn thấy rồi đó, tôi chẳng được tích sự gì cả." Tịnh Hiếu nhận
ra rằng lẽ ra lúc đó nó nên bảo vệ Thất Quỳ tốt, ít nhất cũng là khuyên
nó bình tĩnh lại, nhưng đằng này nó lại là người lăn quay ra đất trước
tiên.
"Tịnh Hiếu nói như vậy làm mình có cái nhìn
khác về bạn, nhưng sự thật thì bạn vô tích sự thật." Sợ Tịnh Hiếu nổi
giận vì lời nói của mình, hắn cố ý nhìn sang hướng khác.
"Vậy thì sao cứ hy vọng ở tôi làm gì? Mà...tại sao cứ phải là tôi?" Nó thắc mắc muốn biết câu trả lời.
"Bởi vì Thất Quỳ cần có một người bạn, một người bạn cùng giới tính, cùng
trang lứa...Người bạn đó không thể nào là mình, cũng không phải là chị
Tiểu Từ, mà chỉ có thể là bạn." Cảnh Thần giải thích cho nó cái lý do cơ bản nhất: "Và Tịnh Hiếu cũng không phải là một người thích trêu chọc và khó gần gũi như những cô bạn khác."
"Và vì mình
mình là em của chị Tiểu Từ?" Đồng thời, nó cũng muốn hỏi Tiểu Từ rằng:
Chẳng lẽ cũng là vì trông tôi có vẻ ngốc nên...?"
"Có thể là vậy."
"Bạn quan tâm Thất Quỳ như vậy...bạn thích Thất Quỳ lắm phải không?" Hỏi rồi nó chợt nhận ra, sao nó lại trở nên nhiều chuyện thế này?
Cảnh Thần không trả lời ngay, hắn đứng im lặng một hồi, rồi liếc nhìn qua
Tịnh Hiếu. Ô, Tịnh Hiếu cũng cảm nhận như những bạn gái khác, nam nữ với nhau đâu chỉ có tình yêu chứ!
Điều đó không cần hắn nói Tịnh Hiếu cũng có thể hiểu được.
"Hơ...mình ngủ nhiều quá nên lẫn trí mất rồi." Nó nói vậy chỉ là cái cớ thôi, chứ
thực ra nó muốn xác minh lại tính chân thật trong lời nói của Cảnh Thần. Ánh mắt long lanh và cái bĩu môi của nó lúc này làm cho Cảnh Thần cảm
thấy thật thú vị, hắn bật cười và còn nói một câu tiếng Nhật: "Con tôm
ngốc nghếch!"
"Gì chứ? Này, không được nói tiếng Nhật như vậy!" Thật là...làm cho người ta bực cả mình.
"Đừng để ý, mình chẳng có ý gì cả...Giờ mình phải đi đây, Tịnh Hiếu chuẩn bị làm gì đi chứ?"
Còn có chuyện rắc rối nào nữa sao? Hôm qua nó đã cố gắng lắm mới làm thông
suốt được mạch suy nghĩ của mình, cho nên bây giờ nó không muốn nghĩ đến bất cứ vấn đề lộn xộn nào nữa.
"Tịnh Hiếu định sẽ
nói gì khi gặp Thất Quỳ?" Cảnh Thần sợ nó sẽ bỏ cuộc sớm, tuy vậy, hắn
vẫn hy vọng Tịnh Hiếu sẽ không làm tổn thương Thất Quỳ.
Nên nói gì đây? Nó có thể nói gì đây? Nó lây tay mân mê mấy sợi tóc sau
gáy, rồi ôn tồn nói: "Mình sẽ nói...Mình với bạn chỉ mới quen nhau được
vài ngày, nhưng mình thấy bạn đáng yêu lắm. Ưm...Mình thật sự xin lỗi vì tất cả, mình xin nhận lỗi, và...mình rất mong bạn được mọi điều tốt
lành.
"Ý bạn là..."Cảnh Thần dường như cũng đoán ra được ý nghĩ của nó.
"Thất Quỳ sẽ là người đầu tiên, và là người bạn tốt nhất của mình."Đây chính
là câu kết luận mà nó đã dành thời gian suy nghĩ rất nhiều. Nó nghĩ, nó
quyết định kết thân với Thất Quỳ như vậy, là vì cô bạn ấy thật sự rất
đáng yêu. Tuy nhiên, ngay lúc này nó chưa thể chịu đựng được tính khí
thay đổi thất thường của con bé. Lúc đó, Tịnh Hiếu thậm chí không dám
nhìn Thất Quỳ, con bé lúc đó vơi lúc bình thường như là hai con người
hoàn toàn khác nhau vậy.
Nhưng, đêm qua sau khi tỉnh lại, Tịnh Hiếu đã nghĩ ra được. Nó nghĩ, nó và Thất Quỳ nên kết bạn với nhau. Hạ Tịnh Hiếu se là một người bạn tốt của Long Thất Quỳ. Nhưng, nó sẽ không cho THất Quỳ biết rằng, "Mình rất mong Thất Quỳ sẽ được bình
tĩnh hơn, sẽ sớm hồi phục lại là Thất Quỳ của ngày xưa, nhưng mình sẽ
cho Thất Quỳ biết, rằng mình mến bạn ấy như thế nào."
Đây chính là hàm ý tiềm ẩn trong lời nói của Tịnh Hiếu, và cũng chính là quyết định của con bé.
Tuy là con trai, nhưng Cảnh Thần đã sớm thấy được sợi dây tình cảm thắt
chặt mối quan hệ giữa Tịnh Hiếu và Thất Quỳ, tình bạn của họ chắc cũng
sẽ đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Trước khi đi, Cảnh Thần còn ngoài
lại nói với Tịnh Hiếu: "Đừng quên là mình còn phải tập kịch nữa nhé, hẹn gặp lại ngày mai nhé!"
Còn Tịnh Hiếu, nó đứng ngây
người ra như bị đóng băng vậy. Vậy mà nó lại quên khuấy đi chứ! Không
xong rồi, ước gì nó được nghỉ bệnh nữa năm thì hay biết mấy.
Cảnh Thần tuy rằng chỉ đứng cách nó có mỗi cánh cửa, nhưng hắn cũng đủ thông minh để đoán ra được Tịnh Hiếu lúc này hẳn là đang "mếu" đây. Hắn nhè
nhẹ lấy tay khỏi tay nắm cửa nhà Tịnh Hiếu, miệng nở một nụ cười bí
hiểm.
"Lần này thì anh có thể yên tâm được rồi, Đằng Ảnh à."
Cuối cùng thì Cảnh Thần cũng đã tim được cho Thất Quỳ một người bạn có thể chia sẻ. Ba ngày sau, sức
khoẻ của Thất Quỳ đã hồi phục. Con bé trông có vẻ ốm hơn trước, sắc mặt cũng yếu
ớt và mất đi vẻ sinh động của mọi ngày. Gặp lại Tịnh Hiếu nó mắc cỡ không dám
nhìn bạn mình, thậm chí cũng không dám đến gần.
Đời người tuy ngắn
ngủi, nhưng người ta có thể thay đổi được mọi thứ chỉ trong nháy mắt. Tuy hiểu
vậy, Tịnh Hiếu đang phân vân không biết mở lời thế nào. Hai đứa cứ im lặng nhìn
nhau như vậy, trong khi