Hoàng Hậu Anh Túc

Hoàng Hậu Anh Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328512

Bình chọn: 7.5.00/10/851 lượt.

sao? Hết hy vọng rồi ư? Tuyệt

vọng à? Lòng tôi rối như tơ vò, chuyện này sao lại không loạn lên chứ?

Kế hoạch hoàn hảo mà tôi vạch ra đã bị đánh nát, xem ra tôi đã xem nhẹ

kế hoạch án chết người này rồi, thì ra tất cả đều nằm trong cái bẫy của

người khác, còn tôi ngẫu nhiên sai sót thành quân cờ trong tay người ta, mỗi một bước tôi đi đều bị người ta khống chế, đều bị người ta khoá

chặt, ép tôi đến bước đường chết. Phân tích càng ngày càng sâu, tư tưởng càng ngày càng rõ hơn, đầu tôi càng ngày càng thấy choáng váng, thì ra

muốn ép chết một người là có cảm giác như vậy, tôi nắm chặt tay, cảm

thấy một dòng lửa giận mạnh mẽ bùng lên làm lòng tán loạn, cố tìm mọi

cách thoát ra, tôi đứng bật dậy, “Đúng là ngoan độc, âm hiểm giảo hoạt

kinh khủng, mật ngọt chết người, khẩu phật tâm xà. Mụ đàn bà thối tha

đáng giết ngàn đao…” Tôi hít một hơi mạnh mà không nổi, cố hít thở nói

ra, ” Diệp Vũ ta đây chả lẽ cứ ngoan ngoãn ngồi yên cho ngươi bày trận

sao? Ngoan ngoãn ngồi yên là tấm khiên che cho ngươi sao? Đừng có mà mơ, định gán tội cho người khác, bất chấp tất cả, ta tuyệt đối sẽ không

ngồi im chịu trói đâu, nếu có một ngày, ta sẽ bắt ngươi quỳ lạy dưới

chân ta, đợi ta rút kiếm chém bay đầu ngươi ra” Phù….Mọi lời nói ra

trong đầu có lẽ bị tôi ép xuống khó chịu vô cùng cuối cùng cũng bung hết ra, thực sảng khoái, tôi mắng quá trôi chảy, lại vô cùng sảng khoái.

Bỗng dưng lại đột ngột nhìn thấy một cặp mắt đang tìm tòi nghiên cứu,

đầu tôi lại nổ tung, tôi thế nhưng lại mắng bừa bãi trước mặt khâm sai

đại nhân, nói những lời bẩn thỉu sao? Có phải là phạm pháp rồi hay

không?

“Thực xin lỗi” Tôi cúi đầu về phía hắn,

thầm mắng mình một tiếng đáng chết, lúc ngẩng đầu lên thấy trong mắt hắn hơi cười, xem ra là tôi bị người ta giễu cợt rồi, tuy nét cười của hắn

có làm cho nét mặt hắn đang nghiêm túc bỗng ôn hoà hẳn nhưng tôi lại

không có rỗi hơi mà thưởng thức rồi. Tôi điều chỉnh cảm xúc của mình

lại, nhìn thẳng vảo mắt hắn, “Chứng cứ của phu nhân chính xác là giả, bà ấy muốn đổ tội vu hại cho chúng tôi, toàn bộ chuyện này đều là bẫy của

người ta, ai cũng đều nghĩ đến, án chết người này có rất nhiều sơ hở,

tuyệt đối không phải là án giết người bình thường được, chắc chắn đằng

sau nó có giấu âm mưu rất lớn” “Âm mưu gì?” Hắn nhíu nhanh mày, xem ra

không phải mỗi tôi là nghĩ như vậy, hắn cũng đang nghi ngờ. “Tôi cũng

không có chứng cứ gì để chứng minh, chẳng qua tất cả đều là tôi căn cứ

bị vu oan mà đoán thôi” Tôi cứ ăn ngay nói thật nói ra. Hắn đứng lên,

đường nét tuấn dật trầm xuống, ánh mắt loé lên tia phức tạp, hình như

đang nghĩ tới sự kiện nào đó liên quan, hắn đi tới bên cửa sổ, thân hình cao lớn quay lại phía tôi, nhìn phía xa suy nghĩ chút, một lúc sau thì

hắn xoay người lại, “Chuyện này đúng như ngươi nghĩ, đúng thực là không

đơn giản”

“Đại nhân…” Bỗng dưng, ngoài cửa truyền

đến một tiếng, có tiếng bước chân lo lắng đi tới, một lát sau đã đến

cửa, người đến là một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, bộ mặt góc

cạnh, đầu đội mũ, mặc quần áo quan, nhìn tôi sửng sốt ” Đại nhân?”

Vị khâm sai nhướng mày lên, nhìn hắn một

cái “Nàng chính là hung thủ giết chết TRiệu Chí” TRiệu Chí là tên của

huyện lão gia, do chức quan ông ta cao nên chỉ gọi chức danh. “Nàng ư?”

Hắn đánh giá tôi, biết tôi tự chui đầu vào lưới đúng là làm người ta

kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tình huống này, lý trí ai cũng giống tôi mà

thôi đều làm vậy cả. Vị khâm sai gật gật đầu. “Ngươi có chuyện gì?”

“Chuyện này?” Hắn liếc nhìn tôi một cái,

cúi đầu khó xử, đúng lúc tôi thức thời ra cửa chuẩn bị chạy, vị khâm sai gọi tôi lại “Ngươi đi đâu vậy hả?” Bị hắn hỏi, tôi đúng là không trả

lời được, nhìn lên trời đã thấy chạng vạng tối, tôi đoán chừng ông Lý đã đi rồi! Ông ấy chắc tưởng tôi đã tìm được họ hàng thân thích nương tựa

rồi, trước mắt tôi còn biết đi chỗ nào nữa đây?

Lúc này, chỉ nghe quan khâm sai gọi ra

trước cửa “Người đâu” Ngoài cửa lập tức xuất hiện hai thị vệ, cung kính

nói một câu “Đại nhân”. “Trước tiên mang đi giải đi” Tôi bỗng chốc kinh

ngạc, cứ lặng lẽ nhìn hắn, hắn dướn mày lên “Lao ngục là nơi an toàn

nhất cho ngươi, nói cho ta biết chỗ của hai người khác, nếu các ngươi

đúng là bị oan, bản đại nhân chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho các

ngươi” “Tạ đại nhân” Tôi lập tức hiểu ý, nhìn hắn gật gật đầu, nói ra

chỗ ở của Tiểu Thuý và Tiểu Lan, hắn phân phó cho thị vệ của hắn, rồi

vẫy vẫy tay với tôi. Tôi đi theo hai quan binh này đi ra ngoài, qua một

hành lang gấp khúc dài, vòng qua phủ đệ, đi vào một nới hẻo lánh, chỗ

này chỉ có một nhà, cửa trước viết hai chữ rất to, tôi đoán đó là nhà

tù. Đi vào nhà tù ẩm ướt, tôi biết vậy nên cố hít thở khó khăn, trong

không khí thoang thoảng một mùi tanh tưởi, phạm nhân trong nhà giam nhìn tôi đưa tay bẩn thỉu ra, trong miệng xin giúp đỡ, viên cai ngục quát

một tiếng “Không phải chuyện của các ngươi, tất cả ngồi xuống, ngồi

xuống đi” Họ vừa kêu la vừa đập ầm ầm vào song sắt, nhìn cảnh này tôi

thấy kinh khủng, tâm phạm nhân vốn đã chai lì rồi, á


Polly po-cket