
núi.” Giọng nói như sét đánh vang dội, thiếu chút khiến nàng sợ hãi trượt khỏi kiếm. Hoa Thiên Cốt cố gắng ổn định lại tâm trạng, dáng vẻ tiếp đất cũng xem như tao nhã, bên cạnh đột nhiên có một đệ tử đứng dậy đỡ nàng.
Vân Ẩn dẫn nàng vào thẳng trong đại điện Vạn Phúc cung, Hoa Thiên Cốt nhìn ghế vàng của chưởng môn ở tít trên cao kia, thầm nhủ lần này coi như đánh cược. Nàng chần chừ ngồi nghiêm nghị ở phía trên, nhìn từ trong điện ra toàn bộ quảng trường ngoài kia, đầu óc cứ ong ong.
Người tham kiến kéo đến không ngừng, từ các sư thúc trưởng lão của Mao Sơn đến các vị khách thuộc môn phái khác được mời đến tham dự đại lễ.
Hoa Thiên Cốt thật sự không thể nhớ được ai là ai, tên là gì, mặt mũi như thế nào, chỉ cứng ngắc cười một cái xem như chào hỏi.
Nàng thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp theo là nghi lễ chính thức tiếp nhận chức vị chưởng môn. Hoa Thiên Cốt có chút lo lắng nhìn Vân Ẩn, hắn chỉ cười an ủi nàng.
Một đệ tử cầm chiếc mâm vàng to trống không quỳ trước mặt nàng, Hoa Thiên Cốt đờ người không biết làm gì cho phải, Đường Bảo thì thầm nhắc nàng đặt cung vũ vào chiếc mâm đó.
Hoa Thiên Cốt vội vàng lấy một bọc từ trong ngực ra, mở khăn, đặt sợi lông chim nho nhỏ vào trong.
Nghi thức lấy cung vũ là do trưởng lão có thân phận cao quý nhất, Thanh Hoài đạo trưởng râu tóc bạc phơ, chủ trì. Hoa Thiên Cốt làm theo những gì Đường Bảo nói nên không sơ suất khâu nào cả.
Bước cuối cùng là quỳ gối giữa đại điện, bái ba bái với liệt tổ liệt tông của Mao Sơn. Thanh Hoài đạo trưởng tự tay đeo cung vũ cho nàng, sau đó niệm tâm pháp. Hoa Thiên Cốt thấy vô số văn tự cùng tranh vẽ hiện lên giữa không trung, sau đó toàn bộ tập trung lên ngón cái bàn tay phải đang giơ lên của ông ấy,
Sau đó Thanh Hoài đạo trưởng nhanh chóng kết lại thành ấn pháp, điểm chỉ vào giữa mi tâm của nàng.
Nàng bỗng thấy rùng mình, có thứ gì đó đang tuôn trào ào ạt trong cơ thể, ấn tín chưởng môn màu đỏ như hoa mà lại không phải hoa trước đây Thanh Hư đạo trưởng để lại giữa mi tâm đột nhiên lại hiện ra, tôn thêm vài phần thoát tục cho gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt.
Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng hô to, Hoa Thiên Cốt bây giờ xem như là chưởng môn chính thức.
Tiếp theo là đến đại điện tế trời của Mao Sơn, chủ yếu là vì những đệ tử đã chết thảm. Hoa Thiên Cốt nghe theo lời Đường Bảo và Vân Ẩn tất bật cả một ngày, đại lễ mới coi như hoàn thành. Nàng sắp chết rồi, đói không đỡ nổi nữa.
Vân Ẩn dẫn nàng tới nội điện nghỉ ngơi, mặt mày hớn ha hớn hở, không ngờ nàng còn nhỏ như thế mà có thể bình tĩnh ứng đối với trường hợp trọng đại, hơn nữa lời nói cử chỉ đều rất khéo léo. Bởi sớm biết rằng tân chưởng môn chỉ là một nhóc con mười hai tuổi, lúc đến Trường Lưu Sơn, tất cả mọi người ở Mao Sơn đều rất lo lắng. Hôm nay được thấy tận mắt, dù Hoa Thiên Cốt chỉ là một cô bé, gầy nhưng không yếu, cốt cách lẫn khí phách đều rắn rỏi. Hơn nữa trên người nàng mang theo bội kiếm tùy thân của thượng tiên Trường Lưu Sơn Bạch Tử Họa, hiển nhiên Tôn thượng vô cùng xem trọng nàng. Cả tiên giới đều coi Trường Lưu Sơn là cốt cán, tiên nhân coi Bạch Tử Họa là người đứng đầu, đã có thượng tiên làm chỗ dựa cho tiểu chưởng môn, vì thế dù Hoa Thiên Cốt có thế nào, mọi người cũng an lòng hơn rất nhiều.
Vân Ẩn mỉm cười nhìn thanh Đoạn Niệm, Bạch Tử Họa chắc cũng muốn mượn thứ này để nhắn tới Mao Sơn và thiên hạ ẩn ý đó.
Hoa Thiên Cốt nhìn bàn ăn, thiếu chút nữa không kìm được bổ nhào đến, nhưng vì lúc này có đệ tử ở đây, nên vẫn cẩn thận ngồi trước bàn theo lễ nghi. Đến khi Vân Ẩn cho người lui xuống hết, lúc này nàng cùng Đường Bảo mới vồ đến gặm lấy gặm để như hổ đói.
Vân Ẩn vừa chờ nàng ăn vừa báo cáo những chuyện cần làm trong mấy ngày tiếp theo. Hoa Thiên Cốt thầm thở dài, hóa ra làm chưởng môn cũng chẳng dễ dàng. Trường Lưu Sơn còn lớn hơn Mao Sơn mấy lần, đệ tử cũng đông hơn nhiều, Tôn thượng nhất định càng vất vả.
Có quá nhiều chuyện, không đợi Vân Ẩn nói xong, Hoa Thiên Cốt ăn no đã lăn ra ngủ. Nàng vốn rất đói, hơn nữa đồ ăn trên Trường Lưu Sơn xưa nay đạm bạc, lâu rồi chưa được ăn bữa nào phong phú như thế này, không kìm được cứ ăn mãi đến khi không thể chứa thêm được mới thôi.
Vân Ẩn định ôm nàng lên giường nhưng lại cảm thấy có chút thất thố, tập trung dịch chuyển không khí nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, rồi đắp chăn lại.
Đường Bảo thì nằm trong đĩa ngửa cái bụng mỡ lên trời, Vân Ẩn điều khiển lá rau xà lách cuốn quanh người nó từ đầu đến chân, sau đó sai người lên dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi. Nửa năm nay, quả thực khiến hắn mệt chết đi được.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng người gõ cửa.
“Vào đi.” Hoa Thiên Cốt cũng không để ý đến dáng vẻ xộc xệch hiện tại của mình, đứng lên trên giường. Vân Ẩn nhìn Hoa Thiên Cốt còn đang ngái ngủ, tóc tai xõa tung, nheo mắt lại, nhịn cười.
“Bái kiến chưởng môn, đêm qua người ngủ có ngon không?”
“Rất ngon, ha ha, ta còn nằm mơ nữa. Ta mơ thấy Lâm Tùy Ý đến cảm ơn ta, ha ha!”
“Lâm Tùy Ý? Ha ha, xương cốt của hắn sư phụ hắn đã đến liệm về rồi.”
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống giường chuẩn bị đi giày