
ép cô phê bình nàng ?”
“A?” Âu Mị Nhi có chút kinh ngạc, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng
của hắn đông cứng (RIn: thì ra là ta hiểu lầm Hạo ca…haha…Hạo ca vẫn
yêu Dĩnh tỉ như thế cơ mà, đáng đời bà này!!)
Cung Thần Hạo ko hề để ý tới nàng, nâng tay gọi người phục vụ đến,
cơm nước vẫn chưa được đem lên, nhưng hắn đã trực tiếp tính tiền
“Cô có thể ở lại dùng cơm, tôi về trước” Hắn bỏ lại một ngàn cho nàng làm phí taxi
“Anh ko muốn biết việc em hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện gì sao?
Chính là về vợ anh” Âu Mị Nhi ko muốn hắn tức giận như thế, bèn giương
mắt nói, chỉ có lý do này mới khiến cho hắn tiếp tục cùng nàng nói
chuyện
Vừa đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo của Cung Thần Hạo quét qua nàng 1 cái, rồi lại ngồi xuống “Chuyện gì?”
“Hạo, em hiện tại rất đói bụng, hơn nữa, lúc ăn cơm ko phải là thời
điểm tốt để nói chuyện, làm như vậy ko tốt cho tiêu hóa” Âu Mị Nhi cười
duyên nói, nàng đã rất thành công trong việc níu chân hắn lại, cho nên
nàng mới có thể ko e ngại hắn
Cố nén cơn giận, Cung Thần Hạo nhìn nàng ưu nhã ăn, lâu lâu còn hướng hắn tươi cười, rốt cục đến khi hắn đã nhẫn vô cùng nhẫn (*quá mức chịu
đựng) , nàng lúc này mới cầm lấy khăn ăn chùi miệng, từ trong túi lấy ra một cái phong thư đặt nó lên bàn
“Đây là cái gì?” Cung Thần Hạo nhìn phong thư nhíu mày hỏi
“Anh xem đi, rồi sẽ biết” Âu Mị Nhi cười nói, nâng ly cà phê lên nhàn nhã uống
Cầm lấy phong thư trên bàn, mở ra, Cung Thần Hạo mới biết được bên
trong là ảnh chụp , lấy từng tấm ảnh xem, đôi mắt của hắn càng ngày càng lạnh, hắn giương mắt, lạnh giọng họi “Là cô theo dõi nàng?”
“A…………..anh hỏi ảnh chụp sao? Là em ngày trước vô tình ra đường nên
chứng kiến được cái cảnh đó, lúc ấy em còn tưởng em bị hoa mắt, nên đã
cố ý xuống xe chứng thực, mới xác định chính là vợ anh!! Vốn muốn lên
tiếng kêu, nhưng nhìn thấy cái cảnh bọn họ ôm nhau, nên em cũng ko muốn
quấy rầy” Âu Mị Nhi vừa khoa trương nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt
của hắn
Sắc mặt Cung Thần Hạo giờ phút này có thể tưởng tượng được tồi tệ đến mức nào, đặc biệt là sau khi nàng thêm mắm thêm muối, độ âm lệ trên mặt hắn lại càng hiện rõ, mắt lạnh nhìn ảnh chụp 2 người, người đàn ông kia lại dùng ánh mắt thương tiếc cùng say đắm như thế nhìn nàng, còn nàng
sao lại nhào vào ngực của hắn khóc? Nàng đang hối hận sao? Hối hận vì đã lấy hắn?
“Hạo, em thực cảm thấy nàng ko xứng đáng với anh, nàng có người chồng hoàn mỹ như vậy, hẳn là do may mắn, thế nhưng lại còn cùng người bên
ngoài giao du, em xem xong thật sự rất áy náy, nên mới đem ảnh chụp cho
anh xem, sẵn tiện nhắc nhở anh một chút, anh đừng bị bề ngoài thanh
thuần (*thanh cao, thuần khiết) của vợ mình lừa gạt” Giọng điệu của Âu
Mị Nhi rất ư là rộng lượng, đôi mắt đẹp mênh mông của nàng lộ vẻ thương
hại, nhưng trong lòng lại đầy toan tính
“Chuyện của tôi ko còn cô quan tâm” Cung Thần Hạo lạnh lùng nói
“Hao, em làm tất cả đều là vì anh, chuyện của người khác, em cũng sẽ
ko quan tâm” Âu Mị Nhi dịu dàng nói, ko nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia
“Chuyện này dừng ở đây, tôi ko muốn cô đem chuyện này cho người thứ
ba biết, con nữa, phải nhớ kĩ thân phận của cô, đừng mơ mộng đặt chân
vào cuộc hôn nhân của tôi” Cung Thần Hạo nói xong, liền cầm lấy ảnh
chụp, bỏ đi ko quay đầu lại
Âu Mị Nhi cũng ko để ý đến ngôn từ lạnh nhạt của hắn, bởi vì mục đích của nàng đã đạt được, còn thêm chuyện vừa rồi tình cờ chạm mặt Lôi
Dĩnh, nàng thấy được sắc mặt tái nhợt kia, xem ra Lôi Dĩnh đã hiểu lầm, chuyện kế tiếp khẳng định sẽ rất thú vị đi
Bên kia,trong xe Cao Di Tĩnh , Lôi Dĩnh 2 mắt trống rỗng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, dường như bất cứ lúc
nào cũng có thể té xỉu
Cao Di Tĩnh vừa lái xe, vừa hỗn loạn nhìn nàng “Tiểu Dĩnh, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Vừa lên xe, em đã ko nói chuyện, còn sắc mặt lại
như muốn rơi nước mắt”
Lôi Dĩnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của nàng, ko nghe thấy câu hỏi
của Cao Di Tĩnh, nàng càng ngày càng ko rõ, hiện tại cái gọi là cuộc
sống của nàng rốt cuộc có chân thật ko? Người sống trên đời tại sao lại
mệt mỏi như vậy??Ngờ vực nhiều như vậy??
Nàng hận bản thân mình hiện tại vô năng, hận bản thân mình ko phải là chính mình, hận vị trí hiện tại của mình trong lòng hắn, hận sự ghen
ghét của mình, hận tất cả, tất cả……………
Nước mắt, lại một lần nữa tuôn rơi
“Tiểu Dĩnh, em đừng khóc a!!” Cao Di Tĩnh chỉ có thể ở một bên lo lắng, khuyên bảo, tình huống bất lực này, nàng rất ko thích
Đột nhiên , Lôi Dĩnh quay đầu nhìn vẻ mặt đầy hỗn loạn của Cao DI
Tĩnh nói “Học tỉ, chị nói, yêu một người ko thương mình, có phải rất đau khổ hay ko?
Cao Di Tĩnh nhìn nàng, ko rõ tại sao lúc này nàng lại hỏi như vậy,
nhưng vẫn đáp trả “Đương nhiên, tình yêu là phải xuất phát từ 2 bên,
nêu chỉ đơn phương cũng như hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình”
Lôi Dĩnh đem tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, thật sâu mới lẩm bẩm nói
“Đúng vậy a! Hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình…………nàng sao có thể kì
vọng hắn thay đổi”
“Tiểu Dĩnh, hay là, chị đưa em đến bệnh viện được ko?Sắc mặt của