
thấyy đáy
Đặt ly rượu xuống, ko hề để ý tới Văn Hoa, hắn cầm lấy áo khoác ngoài đặt ở chỗ tựa lưng lên, liền xoay người rời đi
“Tại sao ngươi ko tiễn hắn về nhà? Hắn đã uống ko ít rượu” Tề Thiểu Dương trở lại quầy bar ko kính nể hỏi
Văn Hoa nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, khóe miệng hàm ý cười
“Hắn hiện tại thanh tỉnh vô cùng, ko cần ta đưa” rồi rất nhanh uống hết ly rượu trong tay ” Dương, ta đi trước, bà xã của ta còn chờ ta mua
bánh ngọt mang về” Nói xong, liền nhanh như chớp rời đi
Tề Thiểu Dương cũng ko có dọn bàn, vội vàng bắt tay vào làm việc, hắn hiện tại cũng ko lo lắng Cung Thần Hạo nữa, kỳ thật theo như hắn hiểu
biết, chút rượu này đối với người thường xuyên xã giao như Hạo, cũng
chẳng là gì
Ko xong!!
Hắn nói hôm nay tới đón nàng, nàng cư nhiên lại đem chuyện này quên mất!!
Trách ko được cả ngày hôm nay, nàng lại có cảm giác như quên làm
chuyện gì, thì ra là nàng đã quên gọi điện thoại cho hắn, vừa lấy điện
thoại cầm tay ra, nàng mới biết nàng ko có số của hắn
Sau khi vội vàng cùng 2 người kia nói lời từ biệt, nàng một mình đón
taxi về nha, hiện tại đã 9 giờ rưỡi, ko biết hắn đã về nhà chưa??
“Đã về rồi à”
Vừa mở cửa, mùi rượu gay mũi đã bốc lên, một thanh âm đột nhiên vang
lên khiến Lôi Dĩnh nhất thời giật mình, nhanh tay mở đèn, lúc này nàng
mới thấy rõ Cung Thần Hạo đang ngồi dựa lưng vào sô pha, vẻ mặt vẫn tươi cười như bình thường, nàng cũng nhìn ko ra có điều gì bất thường, nên
cũng ko chú ý tới giọng điệu nói chuyện vừa rồi của hắn “Anh ở nhà, tại
sao lại ko bậc đèn” Lôi Dĩnh đem túi xách đặt trên sofa bên cạnh Cung
Thần Hạo, xoay người đi, nàng muốn vì hắn nấu canh giả rượu, hắn có vẻ
như đã uống rất nhiều rồi
Cung Thần Hạo một tay kéo nàng trở về, kết qua nàng mất đà lảo đảo ngả thẳng vào lòng hắn
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng vòng ôm
lại càng chặt hơn :”Ách….để em giúp anh nấu bát canh giải rượu”
“Em biết ko? Anh luôn luôn ở nhà chờ em” Hắn tựa bên tai nàng nói
nhỏ, thanh âm khêu gợi khiến nàng run run, hắn cũng ko để ý đến câu nói
trước của nàng
“Chờ, chờ em?” Lôi Dĩnh ko yên tâm, bất an, nhìn trộm dò xét hắn, hắn là hắn đã đợi thật lâu đi? Trong lòng ác cảm tội lỗi nhất thời dấy lên ko ít
“Đúng vậy! Em biết anh chờ em bao lâu ko?” Hắn dùng bộ dạng Dã Lang tươi cười, lộ ra một hàm răng sắc
“Ách…..chuyện đó!! Thực xin lỗi, em đã quên là anh sẽ đưa em về khi
tan sở” Lôi Dĩnh vẻ mặt xin lỗi nói, nàng thật sự ko phải cố tình làm
cho hắn chờ, thật sự là nàng đã quên
Cung Thần Hạo bắt lấy tay của nàng, khóe miệng chứa ý cười, thấp
giọng nói ” Là quên thật hay cùng tình nhân hẹn hò, nhất thời đem ông xã như tôi ném ra đường?”
Lôi Dĩnh cảm thấy căng thẳng, tuy rằng giọng điệu của hắn thực dịu
dàng, lại rất nhẹ, nhưng vào trong tai , nàng lại cảm thấy lạnh như
băng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo ko có độ ấm, chẳng lẽ hắn đều ở một chỗ chờ nàng? Vậy….hắn đã thấy….
Lôi Dĩnh ko dám nghĩ thêm nữa, vội vàng giải thích nói ” Sự tình ko phải như anh đâu, là….”
“Cô cảm thấy một kẻ tận mắt bắt gặp vợ mình cùng hai người đàn ông
khác kéo tay, hắn sẽ nghĩ như thế nào??” Cung Thần Hạo mắt lạnh nhìn
nàng, nụ cười nơi khóe miệng đã thu hồi
“Chuyện đó….bọn họ …..kỳ thật là……”
Cầm lấy tay Lôi Dĩnh, hắn ko tự chủ dùng lực, lạnh giọng nói ” Đủ
rồi, tôi ko muốn nghe cô đàng hoàng giải thích nữa, cô chỉ cần nhớ rõ,
cô hiện tại là vợ tôi, trước khi cuộc giao dịch chất dứt, cô vẫn phải
làm một người vợ ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chưa??”
“Ôi…….” Nước mắt Lôi Dĩnh tràn ra, hắn làm sao có thể nói những lời
tàn nhẫn như vậy, tuy rằng nàng vẫn biết rõ, nàng chỉ là một món hàng bị đem ra giao dịch, nhưng mà nàng đã cố gắng, cố gắng cùng hắn ở chung,
cố gắng yêu thương hắn, chẳng lẽ nữa tháng qua cuộc sống tân hôn đều là
biểu hiện giả dối sao??
“Tại sao cô khóc?? Cảm thấy ủy khuất sao??” Cung Thần Hạo buông tay ra, một phen đẩy Lôi Dĩnh ra
Mất trọng tâm, Lôi Dĩnh ngã nặng nề xuống mặt đất, thắt lưng chạm
đất, từng trận đau lập tức nổi lên, chịu đựng cơn đau, nàng ko cho chính mình kêu lên tiếng, Lôi Dĩnh chậm rãi đứng lên, lấy tay lau nước mắt
trên mặt, nàng ko thể khóc, khóc chỉ có thể chứng tõ rằng nàng yếu đuối, chỉ có thể biểu hiện ra sự đáng thương của nàng, tay đặt ở lưng, nàng
hướng hắn nói “Chuyện ngày hôm nay, chẳng qua là ngoài ý muốn, vì bận
quá, cho nên tôi quên gọi điện thoại cho anh, hơn nữa tôi cũng ko có số
của anh”
“A….ngoài ý muốn?? Thật đúng là khác với ngoài ý muôn của tôi” Nói
xong, hắn bước thật dài, ôm nàng hướng về phía phòng ngủ mà đi
“Anh…..anh muốn làm gì chứ??”
“Cho cô nhớ kỹ bổn phận của một người vợ”
Cửa phòng bị Cung Thần Hạo dùng sức đạp mở, Lôi Dĩnh ko hề phòng bị
hắn đặt lên giường, cảm giác đau đau nơi lưng lập tức lại bốc lên
Ngay sau đó, Cung Thần Hạo liền đè lên người nàng khiến nàng ko kịp
nói hoặc làm cái gì đã bị môi hắn chiếm đoạt, quần áo cũng bị hắn dùng
lực xé rách, cảm giác bất an nhanh chóng tràn đầy trong từng tế bào của
nàng, ko cần, nàng ko cần như vậ