
muốn tắm một chút rồi ngủ ko?" Khép cửa phòng , Cung Thần Hạo nhìn Lôi Dĩnh trước mặt hỏi
Lôi Dĩnh chưa xoay người lại, mà ngồi trên giường chầm chậm trả lời " Tối rồi tắm, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc"
Cung Thần Hạo đau lòng ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng nói "Mấy ngày đó, chắc em ko có nghỉ ngơi tốt! Thật xin lỗi"
Lôi Dĩnh tựa vào ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ , nói "Hạo, anh ko cần nói xin lỗi với em đâu, trải qua lần này, Thiên Mạch có thể buông tay, em cảm thấy rất xứng đáng, anh ấy sẽ tìm lại được cuộc sống thuộc về mình đúng ko? Anh ấy sẽ hạnh phúc đúng ko?"
"Hạnh phúc, hắn sẽ hạnh phúc" Nói xong, Cung Thần Hạo ôm chặt cô gái trong ngực, trả qua ba lần nàng biến mất khỏi hắn, khiến hắn rất sợ, rất sợ, cho nên hắn ko cho phép có lần thứ tư, hắn sẽ bảo vệ thật tốt cô gái lương thiện này
"Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta có thể hạnh phúc cả đời ko?" Lôi Dĩnh kéo ra một khoảng cách hỏi hắn, nàng rất sợ, hạnh phúc này sẽ đi qua
Cung Thần Hạo nắm chặc tay mãnh khảnh của nàng, ánh mắt kiên định mà thâm tình chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói "Cuộc đời rất dài, anh sẽ dùng khoảng thời gian này chứng mình tình yêu của anh giành cho em, để cho em cảm nhận được hạnh phúc trước giờ chưa từng có, ba năm trước anh đã sai lầm, anh sẽ ko để cho nó tái diễn, bỏ lỡ lần đầu tiên, anh càng thêm quý trọng sự chân thật của em, trong cuộc đời thiếu mất em, anh sẽ cảm thấy rất trống rỗng, anh yêu em, chỉ yêu mỗi em, có lẽ từ lần gặp đầu mặt đầu tiên, anh đã bị em hấp dẫn rồi! Chẳng qua là anh tự mình ko biết mà thôi, còn muốn trốn tránh nên mới dẫn đến ba năm chia cách của chúng ta, thời gian lãnh phí nó, anh sẽ dùng tương lai để đền bù . Dĩnh nhi, em có thể cho anh một cơ hội để yêu em lần nữa ko?"
Nghe vậy Lôi Dĩnh bất ngờ vô cùng, nàng hoàn toàn ko thể nói ra bất kì câu nói nào, chẳng qua vẫn nhìn hắn, trong tai nàng vẫn văng vẳng câu nói, nàng là cô gái hắn yêu mến nhất
Nước mắt nơi khóe mắt Lôi Dĩnh ko kềm chế được, chảy xuống, sau đó ra sức gật đầu, nàng tin, nàng tin lời nói của hắn, mỗi câu mỗi chữ người đàn ông kiêu ngạo này nói ra, nàng đều ghi lòng tạc dạ trong đầu, một chữ ko quên
Cung Thần Hạo nâng tay phải gạt đi nước mắt của nàng, nói "Đừng khóc, anh thích nhìn nụ cười ngọt ngào của bà xã, chứ ko phải đôi mắt sưng lên như hột đào"
Lôi Dĩnh cười một cái, nhưng vẫn ko thể thu lại nước mắt "Đều tại anh, ai bảo anh nói ra mấy lời cảm động như vậy! Hại em rơi nước mắt" Vừa nói nàng vừa giơ tay vỗ vào ngực hắn
"Được, được, là lỗi của anh, bà xã đại nhân ko phải bây giờ em muốn nghỉ ngơi sao?" Cung Thần Hạo đưa tay bắt lấy tay nhỏ bé của nàng , nói
Lôi Dĩnh gật đầu một cái, nàng rất mệt mỏi, hôm nay mới có thể ngủ ngon giấc, bởi vì có hắn bên người
"Vậy bà xã đại nhân nghỉ ngơi trước, chồng đi tắm trước, sau đó sẽ trở lại cùng ngủ với bà xã đại nhân" Cung Thần Hạo cười nói
"Ừ" Lôi Dĩnh cười đáp một tiếng, sao trước kia mình ko phát hiện hắn cũng có khiếu hài hước này? Gương mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, nàng nằm trong chăn, hai mắt nhắm lại, thoáng chốc đã an ổn ngủ thiếp đi
Cung Thần Hạo tắm xong, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trước giường, nhìn cô gái nhỏ say ngủ, nụ cười trên mặt rất sâu, hắn vén chăn lên, cẩn thận dời nàng vào lòng ngực mình, tay đặt vào hông nàng, sau đó nhìn nàng thật sâu, mở miệng thầm thì một câu "anh yêu em" hôn xuống bờ má nàng, rồi mới thỏa mãn nhắm mắt lại
"Cộc, cộc.........."
Hồi lâu, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Lôi Dĩnh từ từ tỉnh lại, phát hiện Cung Thần Hạo cũng đã tỉnh, gương mặt mang theo vui vẻ ngưng mắt nhìn nàng, để cho nàng biết được tất cả ko chỉ là một giấc mơ, là hắn thật sự yêu nàng
Dáng vẻ lười biếng của Cung Thần Hạo rất gần gũi, giống như một đứa trẻ lớn, chẳng qua trên gương mặt hắn hiện tại lại có thêm một phần thương yêu, nàng đối với hắn nở nụ cười ngọt ngào
Liễu Tình đứng ngoài cửa gõ, kêu lên "Hạo nhi, tiểu Dĩnh rời giường, xuống ăn bữa tối"
Tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên cũng vỗ vào cửa, tham gia náo nhiệt kêu "Ba mẹ, rời giường nè..........nếu ko tiểu Huyên Huyên sẽ ăn sạch bữa cơm này..........."
Cung Thần Hạo , Lôi Dĩnh nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ biết con nhóc nghịch ngợm đó đã học được cách uy hiếp người khác, Cung Thần Hạo nghiêng đầu về phía cửa kêu lên "Biết, chúng ta lập tức rời giường"
"Ba mẹ, hai người phải nhanh lên một chút nha! Tiểu Huyên Huyên đi cùng bà nội đến phòng ăn chờ hai người..." Lôi Tử Huyên nói xong, liền bị Liễu Tình lôi kéo rời đi
"Ngủ có ngon ko?" Hắn vì nàng gạt qua mái tóc dài, ngón tay đặt trên cổ nàng
Lôi Dĩnh cười ngọt ngào trả lời "Ừ, rất ngon, ngủ rất sâu , khi tỉnh dậy trời đã tối rồi"
Cung Thần Hạo ko nhịn được cúi xuống, hôn lên đôi môi khẽ hé mở của nàng, để lại một nụ hôn thâm tình, thật lâu mới đành lòng buông ra
Lôi Dĩnh nhất thời đỏ mặt, cúi đầu nói "Chúng ta phải rời giường ,nếu ko , để ông đợi lâu ko tốt" Nói xong, nhanh chóng vén chăn, đi xuống giường
"Buổi tối chúng ta sẽ tiếp tục" Cung Thần Hạo nhìn nàng cố ý cười
Mặt Lôi Dĩnh càng thêm đỏ ửng, nàng vọt vào phòng tắm , gương