
là cái nôi lịch sử của thế giới , danh lam thắng cảnh cổ tích chỗ nào
cũng có, tháp Eiffel , Khải Hoàn Môn, Cung Ái Lệ, Điện Versailles . Cung Lô Phù, quảng trường Concorde , nhà thờ Đức Bà Paris , thánh George
,Paris là trung tâm nghệ thuật , là nơi khiến du khách nước ngoài lưu
luyến không rời
Đi trên đường lớn ngắm phong cảnh xinh đẹp ,Lôi
Dĩnh nhìn sông Xen mĩ lệ yên tĩnh . Bên cạnh công viên , cây cối chi
chít như sao trời, cây cầu 32 thước kéo dài qua sông, càng khiến phong
cảnh sông xen thêm phần quyến rũ nhiều vẻ . Giữa sông cũng là nơi bắt
đầu của trung tâm thành phố
Thật lâu trước kia, nàng đã từng muốn thăm quan Paris phong tình một chút, nhưng vẫn tìm không ra lý do thích hợp để đi,điều kiện kinh tế cũng ko cho phép, cho nên vẫn ko đi được .
Hiện tại đứng trước tháp Effiek , ngắm nhìn độ cao của nó , nàng mới
thấy thập phần rất thực
Vươn hai tay ra , nhìn lên bầu trời rộng
lớn , nàng hô to “Paris, ta đến rồi, tháp Effiel ta đến đây, ta thật là
hạnh phúc, thật vui a!”
“Tiểu Vũ, có thế giúp tôi chụp ảnh hay không?” Lôi Dĩnh quay đầu hướng về Tiểu Vũ bên cạnh hỏi
“Đương nhiên có thể, tiểu Dĩnh tỷ” Lâu Tiểu Vũ cười nói
“Tiểu DĨnh tỷ, tôi và chị cùng nhau chụp” Bạch Kì Linh nói xong liền kéo tay nàng, hướng tới ống kính giơ tay chữ “V”
Lâu Tiểu Vũ ấn nút, tấm ảnh lộ ra, đối với các nàng giơ tay “Ok” nói “Tốt lắm”
Qua mấy ngày tiếp xúc, Lôi Dĩnh đã cùng với đám người trong phòng thân
thiết. Các nàng ở chung rất tốt, cho nên hôm nay, nàng mới có thể làm
cho Tiểu Vũ và Tiểu Linh mang nàng ra ngoài đi dạo, lúc trước Tiêu Ngự
Phi mặc dù có nói muốn mang nàng đi chơi , nhưng nàng lại lấy lý do muốn nghỉ ngơi cự tuyệt
Mà mặc khác hai người khách trọ còn lại , bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, trong cửa hàng bề bộn nhiều việc, nên không có thời gian cùng các nàng đi dạo “Tiểu Vũ , chúng ta lát nữa đi dạo xong , qua cửa hàng của Tiểu Tuyết chơi đi!” Lôi Dĩnh chưa có thăm qua , cho
nên muốn đi xem
“A………..được! Tiểu Linh, ngươi biết đường không?” Tiểu Vũ nhìn về phía Bạch Kì Linh nói
“Ừ, biết” Bạch Kì Linh trả lời
“Lát nữa, chúng ta kêu nhóm nàng đóng cửa sớm một chút, rồi cùng đi ngắm
sông Xen mỹ lệ ” Lôi Dĩnh vẫn thích náo nhiệt , nhiều người một chút, đi chơi như vậy sẽ vui hơn rất nhiều
“Cũng tốt , cả nhà đi cùng nhau như vậy cũng có thể phát triển cảm tình hơn một chút” Tiểu Vũ rất đồng ý
“Đúng vậy a! Tiểu Dĩnh tỷ, chị hiện tại đang mang bầu, đi nhiều có mệt hay
không a?” Bạch Kì Linh có chút lo lắng hỏi , nhìn nàng (Lôi Dĩnh) hơi
hơi có bụng. Kỳ thật không nhìn kỹ , sẽ ko phát giác được
“Em ko
nói thì ko sao, em nói như thế, chị cũng cảm thấy hơi mệt” Lôi Dĩnh cười nói, chuyển nhà vào ngày thứ hai, nàng đã đem chuyện mình mang thai nói cho các nàng biết, dù sao cũng là người sống chung 1 mái nhà, biết sớm
biết trễ cũng không có gì khác
Ở nơi này, nàng thật nhẹ nhàng,
thật bình ổn . Có điều nàng vẫn ko quên vấn đế của cuộc sống , lo
lắng phí tổn cho bảo bối của mình khi sinh ra , Lôi Dĩnh cũng nhờ các
nàng giúp mình tìm việc, tuy rằng bán đi nhà ở tiền có rất nhiều, nhưng
dù sao , sau này cũng không chỉ có một mình nàng sinh sống , chỗ tiền
này hiển nhiên là ko đủ
Lôi Dĩnh vừa đi vừa tính toán, ko để ý
đến bậc thang trước mặt “Tiểu Dĩnh tỷ, cẩn thận” Tiểu Dĩnh đi bên phải
nàng , gặp lúc Lôi Dĩnh trượt chân bèn vươn tay đỡ nàng một phen .
Phù……..nguy hiểm thật, nếu ko có Tiểu Vũ, nàng đã sớm trượt chân ngã .
Lôi Dĩnh vỗ vỗ ngực
“Tiểu Dĩnh tỷ, chị thật ko cẩn thận” Bạch Kì
Linh trách móc liếc mắt Lôi Dĩnh 1 cái . Lôi Dĩnh tự biết mình đuối lý , ko nói lời nào , thè lưỡi , làm ra biểu tình “lần sao ko dám nữa”
Các nàng nói nói cười cười, chậm rãi đi , lâu lâu lại dừng bước, đi ngắm
Khải Hoàn Môn , lại đến nhà thi đấu Liễu Phàm , mỗi lần đến một nơi đều
chụp ảnh , sau lại đến bên bờ Xen đi trên con đường lớn dọc rừng
Michelle thiêng liêng , nơi đó có chợ bán sách cũ , cùng ko ít học giả
nước ngoài , du khách tới đây phần lớn đều yêu sách cũ , đương nhiên Lôi Dĩnh cũng chọn lựa 1 ít Ba năm sau
“Tiểu Dĩnh”
Lôi Dĩnh ôm đứa bé quay người, đã nhìn thấy Tiêu Ngự Phi anh tuấn dựa vào
xe , cầm trên tay kính mát hướng nàng bắt tay, khóe môi nở nụ cười đẹp
Ba năm, nàng cũng ko thay đổi bao nhiêu , giống như năm tháng chưa bao giờ lưu lại dấu vết trên gương mặt trẻ con của nàng . Nàng căn bản ko giống như một người mẹ nhỏ
“Anh sao lại tới?” Lôi Dĩnh ôm đứa trẻ tươi cười đi lên phía trước nói, ba năm nay,hắn luôn cách một hai
tháng sẽ đến thăm nàng 1 lần, cho nên đối với sự xuất hiện của hắn, nàng cũng ko cảm thấy kinh ngạc
Tiêu Ngự Phi đứng thẳng
người , đem kính râm treo vào trước ngực , hay tay đặt lên mặt Tử Huyên
vỗ vỗ, cười nói “Nhớ tiểu Huyên Huyên , nào……….Huyên Huyên, cho ba nuôi
ôm một cái”
Chỉ thấy đứa bé con tay giơ ra, giọng nói
búng ra sữa kêu lên “Ba nuôi………ba nuôi……..ôm………ôm” Hiển nhiên nhìn thấy
hắn, nó rất vui vẻ
Tiêu Ngự Phi nhận Huyên Huyên trong
tay Lôi Dĩnh, hướng lên mặt Huyên Huyên hôn một cái “Có nhớ ba nuôi
không a?” Nhìn Huyên Huy