
ột tuần ko chạm
mặt
Tốt thì tốt cái gì?? Trên báo, tạp chí tuần san
Thiên Đô đều đưa tin tình cảm của hắn, nàng cảm thấy tốt mới lạ, Cung
Thủ Hằng nhìn ánh mắt Lôi Dĩnh, trong mắt toàn là đau thương, một nữ
nhân tốt như vậy, tiểu tử đó tại sao lại ko biết tích phúc??
Lôi Dĩnh chuyên tâm gọt táo, cũng ko chú ý tới mắt của ông “Tốt rồi, ông ,
ông ăn đi” Nàng đem quả táo đã gọt đặt trước mặt Cung Thủ Hằng
“A……vẫn là Tiểu Dĩnh đối với ta rất tốt, ta ko biết tiểu tử đó bận thứ gì , lại ko đến thăm lão già này một lần” CUng Thủ Hằng nói xong liền chú ý biểu tình biến hóa trên mặt nàng
“Ách…..hắn…..có thể là do
quá bận chuyện công ty, chờ hắn làm việc xong sẽ đến thăm ông, ông nội,
ông xem hôm nay thời tiết thật tốt, con dẫn ông đi ra ngoài một chút
nha?” Lôi Dĩnh ko nói gì thêm , rất nhanh chuyển đề tài khác
Cung Thủ Hằng thấy lời nói của nàng có điểm né tránh, vừa định nói gì đó thì mắt sắc đã nhìn thấy con trai cùng con dâu đi tới
“Tiểu Dĩnh, con tới khi nào vậy” Liễu Tình vừa vào cửa đã cầm trong tay bình
giữ ấm đặt lên đầu giường bệnh, nàng cười hỏi Lôi Dĩnh
“Ba, mẹ” Lôi Dĩnh nhẹ giọng gọi
“A……Tiểu Dĩnh đúng là một đứa nhỏ ngoan, biết ta buồn, nên sáng sớm vẫn thường tới đây” Cung Thủ Hằng cười nói
“Hôm nay là thứ bảy, tại sao Hạo nhi ko cùng con đến?” Liễu Tình nhìn khắp nơi cũng ko thấy bóng dáng con trai mình
“Hắn nói hôm hắn còn có việc trong công ty, hắn đưa con đến bệnh viện, liền
đi công ty” Nàng nói dối thiện ý như vậy là muốn cho bọn họ an tâm
“Nhưng ko thể ngay cả ngày nghỉ cũng đi làm a! Lần sau mẹ sẽ giúp con nói với
hắn” Liễu Tình nói, nàng cũng ko biết báo đưa tin, bởi vì nàng luôn ko
thích xem báo hoặc tạp chí tuần san
“Ba, bác sĩ nói, thứ hai là ông có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng” Cung Tề Hân vẫn chưa mở miệng, hắn ko vạch trần lời nói dối của Lôi Dĩnh, đối với con dâu này,
hắn hiểu biết ko nhiều, nhưng vẫn thường xuyên nghe Liễu Tình nhắc đến
các chuyện liên quan đến nàng, nên cũng biết nàng là một cô gái thiện
lương, nghe lời, hắn đối với những lời bốc phét của bà xã về con dâu,
cũng ko miễn cưỡng sinh ra ko ít hảo cảm
“Vậy nên về nhà, ta nằm ở bệnh viện này cũng 2 tháng rồi” Cung Thủ Hằng nói, kỳ thật hắn đã muốn sớm ra viện
“Ba, mẹ, con đi về trước” Lôi Dĩnh nói
“Sao lại về rồi?” Liễu Tình hỏi
“Ách…..con cùng bạn có hẹn đi ăn cơm trưa, hiện tại thời gian cũng ko còn nhiều” Lôi Dĩnh tùy tiện suy nghĩ cái cớ nói
“Như vậy a! Vốn mẹ con muốn hỏi, hôm nay có thể cùng nhau ăn cơm trưa ko,
nhưng con có hẹn rồi, vậy con trước hết nên đi đi thôi” Liễu Tình nói
_____________________________________________________
“Mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại đến công ty nữa, con bận rất nhiều việc”
“Gấp gáp cái gì, ngày nghỉ mà cũng làm việc, mỗi lần mẹ gọi đều bị con lấy công việc bịt mồm “
“Mẹ…………..”
“Mẹ cái gì mẹ,ta còn là mẹ con sao?? Chỉ một điểm kết hôn nhỏ nhặt ấy, con cũng ko đáp ứng”
“Mẹ, mẹ có thể đổi đề tài hay ko?”
“Lời của mẹ muốn nói đều là muốn con kết hôn”
“Mẹ…….”
“Kêu mẹ cũng vô dụng, con xem Tiểu Nhiên cùng Tiểu Hạo, bọn họ đều đã kết
hôn, con tại sao lại ko thể giúp mẹ già tìm một con dâu?” Đầu bên kia
truyền đến giọng nói khuyên bảo của một phụ nhân (*người đã có chồng)
“Thiểu Dương cùng Tử Phàm ko phải vẫn chưa kết hôn sao??”
“Con……con có ý muốn làm ta tức chết hả?? Muốn con kết hôn khó vậy sao?? Mẹ già như ta bất quá chỉ là muốn ôm cháu”
“Mẹ, con ko phải nói ko kết hôn, chẳng qua là muốn trễ 2 năm nữa, mẹ cùng ba ở Paris vui vẻ dưỡng già, chơi vui vẻ đi” Giây tiếp theo, điện thoại đã bị Tiêu Ngự Phi cắt đứt
Từ sau khi Cung Thần Hạo kết
hôn, mẹ già của hắn một hai cứ liên tục gọi điện tập kích hắn, hắn rất
nhanh đã bị nàng làm phiền mệt chết “Cốc, cốc”
“Vào đi” Hắn nhẹ tay xoa xoa huyệt Thái Dương
“Tiêu đại tổng giám đốc, hôm nay làm sao vậy?? ” Đẩy cửa bước vào Tang Tử Phàm ko khách khí ngồi xuống ghế da đối diện Ngự Phi
“Ngươi khi nào đã học được bộ dang của tiểu tử Văn Hoa vậy”
“A…..nhìn ngươi bộ dạng mệt mỏi như thế, là sao vậy?? Hôm qua do túng dục quá độ
đi?” (*túng dục quá độ= buông tha dục vọng) Tang Tử Phàm giương mắt
nghiền ngẫm nhìn hắn
“Tiểu tử, ngươi ko có việc gì làm hay sao lại cùng ta thảo luận cái này?” Tiêu Ngự Phi nhíu mày
“Đương nhiên …….ko phải”
“Nói nhanh một chút, ta còn bận rất nhiều việc”
“Ta biết ngươi là người bận rộn, làm việc điên cuồng, thật ko biết ngươi cố gắng như vậy là vì cái gì? Ngươi ko biết làm việc , nghỉ ngơi phải kết
hợp với nhau sao?” Tiêu Ngự Phi là người tham việc nhất trong bốn người
bọn họ
“Hãy bớt sàm ngôn đi” (*Nói bậy)
“OK, ta nói, vốn định gọi cho ngươi, nhưng chúng ta lại gần nhau, nên nhân
tiện đi lên thăm hỏi ngươi một chút, kỳ thật cũng ko chuyện lớn gì, chỉ
là Thiếu Dương bảo nhóm chúng ta buổi tối họp mặt, ngươi có thể đi hay
ko?” Tang Tử Phàm nhẹ nhàng chuyển động ghế da
“Ừ, đã biết, buổi tối ta sẽ đi” Gần đây công việc, cuộc sống đều có chút áp lực, hắn nên đi thả lỏng, thư giãn
“Được, đã nói xong,ta đây biến trước nha!! Ngươi bận rộn, cũng từ từ làm việc
đi” Lú