
một đường hôn đến ngực , hắn dùng miệng cởi bỏ nút áo của nàng, mềm mại
trút đi y phục
Đột nhiên cảm thấy mát mát , tinh thần Lôi Dĩnh
nhất thời hồi phục lại, nàng dùng sức đẩy hắn ra , kêu lên "Ko ...
.......ko được.... ....."
Đôi mắt Cung Thần Hạo rừng rực lửa đỏ , hắn cố gắng ra sức kìm hãm xúc động của chính mình, nhưng một mảnh da
thịt trắng như tuyết xuất hiện ra trước mắt kia đã khiến lý trý của hắn
bị thua trận , ko để ý đến phản kháng của nàng, hắn ẵm nàng đi đến phòng ngủ
"Mau buông, buông ra.... .........anh đừng làm như vậy......" Lôi Dĩnh đập hai nắm tay vào người hắn "Buông.... ......"
Cung Thần Hạo dịu dàng đặt nàng lên giường , nhẹ nhàng hôn lên cái miệng ko ngừng lải nhải, hai tay giữ chặt lấy bản tay của nàng, đêm nay đã định
trước là một đêm ko yên tĩnh , trong phòng cảnh xuân , kéo dài....
...... ...... (Rin: về mới được 1 ngày mà đã bị ăn típ .....mười phút
mặc niệm cho số phận cừu non của chị Dĩnh ....
Lôi Dĩnh vừa thấy hắn , nhất thời tất cả hình ảnh đêm hôm qua lại hùng dũng hiện ra trong đầu, mặt của nàng thoảng chố đỏ lên . Nàng vội vàng ngồi
dậy , trời ạ! Tại sao lại như vây? Nàng sao lại cùng hắn.... ...... ...
"EM muốn tắm" Nói xong, nàng liền quấn chắn rất nhanh đã chạy vào phòng tắm , nhìn tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh của mình , nàng
hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Trải qua đêm hôm qua , nàng biết mình
ko thể tách rời hắn dễ dàng , nhưng mà , nếu muốn trở về bên cạnh hắn
thì nàng phải cần dũng khí rất lớn, đối với hắn nàng nên làm cái gì bây
giờ?
Nụ cười trên gương mặt Cung Thần Hạo dần dần mở rộng ,làm
như vậy thì hắn và nàng càng lúc càng gần nhau , vì thế hắn mới có thể
khẳng định ba tháng sau , nàng muốn rời bỏ hắn tuyệt đối là chuyện ko
tưởng, tâm tình hắn bây giờ cũng giống như tiết trời trong xanh bên
ngoài (Rin: Hạo ca dùng "mỹ nam kế " á??.....thật cao tay há há....
...... ...)
Lôi Dĩnh ngồi trước bàn ăn, căn bản đã ko còn biết
đến hương vị của món ăn, mà cho dù nàng có muốn ăn , nhưng nếu như bị
người nhìn chằm chằm như vậy thì nàng ăn cũng ko vô nữa, nhất thời ko
nhịn được , nàng mở to mắt trừng trừng nhìn hắn "Trên mặt em dính gì
sao?"
"Ko có, chẳng qua anh chỉ muốn ngắm" Nhìn nhìn, hắn phát
hiện khuôn mặt của Lôi Dĩnh cũng ko tồi . làn da trắng trẻo mềm mịn ,
dáng người gầy gầy tho thon , trước đây hắn rất ít ngắm nhìn nàng, xem ra hắn đối với người vợ này cũng thật vô tâm
"Anh có bệnh à!
Trên mặt em ko có viết chữ, có cái gì đẹp mà nhìn" Lôi Dĩnh tức giận
nói, nàng đã sớm muốn phát hỏa , hắn làm sao lại có thể cùng nàng làm
cái chuyện đó , còn nữa, hiện tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng
"Ừ, đẹp lắm" Cung Thần Hạo ko chút e ngại giọng điệu của nàng , vẻ mặt của nàng thật phong phú, rất đáng yêu
"Anh.......hôm nay anh ko làm gì sao?" Lôi DĨnh đổi đề tài hỏi
"Hôm nay là chủ nhật" Cung Thần Hạo vẫn nhìn nàng như trước , đương nhiên
hắn biết mình đang quấy nhiễu nàng , nhưng đây là mục đích của hắn a!
Nếu nàng hoàn toàn ko bị ảnh hưởng , hắn sẽ kiểm điểm lại chính mình
""chắc chắn" là có nhiều chuyện rất cần anh làm" Nàng hiện tại chỉ hi vọng hắn có thể biến mất khỏi tầm mắt nàng
Cung Thần Hạo giả bộ nghỉ ngợi trong chốc lát sau mới lắc lắc đầu "Hình như ko chuyện gì"
Lôi Dĩnh vô lực nhắm mắt lại "Anh ko bận việc thì em có việc , hiện tại em muốn ra ngoài"
"A, nói cũng đúng, chủ nhật hôm nay rất đẹp , làm sao anh có thể để bà xã
của mình đi ra ngoài một mình được, hơn nữa em đã hơn 3 năm chưa trở về T thị , T Thị cũng thay đổi rất nhiều, hãy để anh đi cùng em" Hắn cũng
biết nghe lời hay , từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy , bước một cái đến bên
nàng , tay lôi kéo , thì nàng đã tựa vào ngực hắn
"Đợi, đợi một chút , em nói là em muốn ra ngoài 1 mình" Lôi Dĩnh gằn giọng nói, tay dùng sức đẩy hắn ra
"Một mình em ra ngoài anh rất lo , vả lại hôm nay thời tiết cũng rất đẹp ,
nắng cũng ko gắt, nhiệt độ cũng rất tốt , rất thích hợp để đi chơi"
"Anh.......em ko đi nữa" Rốt cuộc hắn bị sao vậy?
"Em ko muốn ra ngoài chơi à?"
"Ko muốn"
"Vậy cũng được, chúng ta sẽ cùng nhau ở lại trong phòng"
"Anh có thể ra ngoài a!" Giãy khỏi lồng ngực của hắn , nàng vội vàng nói
"Ko cân, anh muốn ở lại với em" Hắn ngồi trở về ghế , quay về với công việc trước đây của mình ____ngắm nàng
Lôi Dĩnh cảm nhận tầm mắt của hắn , ko rõ hắn nhìn chằm chằm vào nàng làm
gì chứ , hắn nhìn như vậy khiến cả người nàng rất ko thoải mái
"Được chúng ta đi ra ngoài"
Nhìn nàng ngượng ngùng, ko tự nhiên, hoài nghi, trốn tránh, biểu tình phong phú của nàng thật sự rất đáng
yêu , khiến hắn có thể nhìn vào vẻ mặt của nàng đọc được suy nghĩ , Cung Thần Hạo nở nụ cười " Được , chúng ta ăn cơm trưa xong , sau đó ...
....em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em"
Lôi Dĩnh đành nhượng
bộ , chỉ qua một buổi tối , hắn đã thay đổi nhiều như vậy , hắn bây giờ
thật giống với 1 đứa trẻ, một chút cũng ko giống với hắn trước đây, đi
vào phòng thay quần áo 1 chút , ko phải hắn đã nói cho nàng quyết định
sao? Hừ.... .......xem nàng chỉnh hắn một tr