
hế chọn một người từ Cơ gia để đưa lên ngôi vị người thừa kế, trở thành một việc vô cùng cấp thiết. Khi đó ta vừa hay mang thai con, cho nên dự định ban đầu của ta là đưa con vào cung nhưng chẳng ngờ con vừa chào
đời đã mang bệnh tim, suýt nữa thì chết yểu. Đại phu nói nếu,không thể
điều dưỡng cẩn thận, thì không sống được đến ba tuổi. Ta nhất thời mềm
lòng không nỡ đưa con đi, huống hồ dưới sự chuyên quyền của Vương thị,
nếu trong cung có hoàng tử khác ra đời, chắc chắn hoàng tử đó sẽ phải
chịu khổ. Như thế, ta lại đợi thêm một năm nữa. Năm Gia Bình thứ mười
một, ta có Chiêu Doãn”.
Cơ Anh không kìm được hỏi: “Cho nên mẹ tiến hành buộc tiên đế, để ngài không thể không nhận đứa con này?”.
“Không phải. Sao mẹ dám uy hiếp -tiên đế? Mẹ chỉ mua chuộc một thái
giám ở bên ngài, sắp xếp tiên đế có một cuộc gặp gỡ mỹ nhân nghe hát bên hồ mà thôi. Nhưng khi đó tất cả tâm tư của Hành Xu đều dồn vào Trăn
phi, tuy đã lâm hạnh cung nữ đó, nhưng quay đầu là quên. Có điều cũng
không sao, mười năm sau, mẹ nhắc ngài nhớ ra. Vì thế, ta đã hứa với Vân
phi không được sủng ái khi đó, cũng tức là thái hậu hiện nay, chỉ cần bà nhận nuôi Doãn Nhi, bà sẽ là hoàng kế nhiệm. Ta sắp xếp tất cả ổn thỏa, rồi đợi Doãn Nhi ra đời, nhưng thương thay nó vừa mới ra đời, mẹ còn
chưa kịp ôm nó được lâu, đã phải vội vã đưa nó vào hoàng cung, chịu hơn
mười năm khổ ải…”. Lang Gia nói đến đây, nước mắt lã chã: “Ta có lỗi với nó… nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Nhà ta khi ấy, chẳng có lấy
một người có thể rạng rỡ tổ tông, văn không thành võ không tựu, khoa cử
thi trượt cũng đành, ra ngoài đánh trận, bình định phản loạn cũng đều là Vương gia đi… Cho nên, con bài duy nhất trong tay ta chỉ có chút huyết
mạch đó của Tuệ đế, ta chỉ có thể dùng cách này”.
Lòng Cơ Anh buồn bã, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ giơ tay vuốt mái tóc của mẫu thân, động tác cực kỳ diu dàng.
Bà Lang Gia nắm chặt tay chàng, mỉm cười vui vẻ: “May mà, sau này con dần lớn lên. Mẹ đã dùng hết tâm huyết để bồi dưỡng dạy dỗ con, còn con
cũng hoàn toàn không phụ sự kỳ vọng của mẹ, còn xuất sắc hơn cả sự tưởng tượng của mẹ, người làm mẹ như mẹ, thật sự, thật sự… cảm thấy tự hào vì con. Nhưng, con càng xuất sắc càng nhận được nhiều lời khen thì mẹ lại
càng thấy áy náy với Doãn Nhi. Vì sợ Vương gia phát giác, cho nên trong
suốt mười năm đó, mẹ không giúp đỡ nó dù chỉ một lần, mà mười năm sau
khi thời cơ chín muồi, mẹ chỉ thị cho thái giám đưa nó đến trước mặt
Hành Xu, nghe nói đến chữ nó cũng không biết, trái tim của mẹ giống như
bị vô số lưỡi dao cứa nát, đau đến mức không thể đau hơn… Cho nên, Anh
Nhi, mẹ muốn con đồng ý với mẹ một việc duy nhất chính là: Đời này của
con, cho dù xảy ra chuyện gì,cho dù thế sự biến đổi ra sao, con đều phải bảo vệ đệ đệ của con. Phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ nó, phò tá nó, bù
đắp hết thảy những gì mẹ và Cơ gia nợ nó!”.
Bà Lang Gia chăm chăm nhìn đứa con trai được bên ngoài gọi là Bạch
Trạch chuyển thế, văn tài võ công kiến thức mưu trí cái gì cũng siêu
phàm thoát tục, hiếu thuận khiêm cung chưa bao giờ trái lời bà, dù cho
đáp án đã nằm trong dự liệu, nhưng nó vẫn vô cùng nghiêm túc hỏi: “Con…
có thể đồng ý không?”.
Đúng thế. Là cái đêm mưa bão của bao nhiêu năm về trước. Chàng ân cần chăm sóc bên giường của mẫu thân, nhìn bà hơi thở yếu ớt, sinh mệnh dần tàn, đau lòng khôn tả, mà trước lúc lâm chung, những lời bà nói với
chàng giống như một mũi dao nhọn cắt lìa gân cốt, giống như máu thịt lần nữa nhào nặn, trong nháy mắt, trời đất sụp đổ, vạn kiếp bất phục.
Chiêu Doãn… lại là… đệ đệ của chàng… đệ đệ ruột…
Mà cái gọi là Liên thành bích lại không phải tiền tài vàng bạc châu báu, mà là huyết mạch hoàng gia…
Nếu không phải chàng là người trong cuộc buộc phải biết chân tướng,
nếu không dù cho có suy nghĩ hoang đường ly kỳ đến thế nào, e rằng cũng
không ngờ tới, trên đời lại có chuyện như thế này…
Đối mặt với mẫu thân đang hấp hối, đối mặt với bí mật liên quan đến toàn gia tộc thậm chí toàn quốc gia, Cơ Anh… khuất phục.
Chàng chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
“Hài nhi… nhớ kỹ lời mẫu thân dạy, trọn cuộc đời con, phải toàn tâm
toàn ý phù tá hoàng thượng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi”.
“Tốt”. Bà Lang Gia sau khi nhận được lời câu trả lời khẳng định, hơi tàn đó cũng từ từ tan đi.
Cơ Anh bỗng nhớ ra một chuyện, nắm chặt tay bà gấp gáp hỏi: “Đợi đã,
mẹ ơi! Hoàng thượng là đệ đệ của con, làm sao đệ đệ của con có thế lấy
tỉ tỉ làm v ợ “.
“Tỉ tỉ của con… đã…”. Con ngươi của bà Lang Gia bắt đầu mờ đục, câu tiếp theo, đã không thể nghe ra nổi “… rồi”.
“Cái gì? Mẹ? Mẹ nói cái gì? Tỉ tỉ làm sao? Rốt cuộc tỉ tỉ làm sao?
Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Mẹ tỉnh lại đi! Mẹ! Mẹ!…”. Cơ Anh trước sau luôn ghi nhớ lời dạy không thể hiện tình cảm ra mặt cuối cùng đã sụp đổ, khẩn
thiết ôm chặt mẫu thân, muốn biết thêm vài điều từ bà, nhưng tất cả đã
quá muộn rồi, bàn tay bà Lang Gia đã buông thõng, hơi thở đã ngừng lại.
Ngày mùng mười tháng hai, mưa to, chủ mẫu Cơ thị Lang Gia qua đời.
“Cơ Hốt làm sao?”. Hy Hòa nghe đến đây cũn