
xin nối duyên kiếp này”, trong Phút chốc không kiềm được thoáng ngẩn
ngơ. Nếu hắn không nhầm thì lời bài hát này là do Cơ Anh viết, Cơ Anh
của năm đó rốt cuộc đã ôm một khối tình si đến nhường nào mới có thể
viết ra khúc ca này, và đã dùng phương thức thân thiết đến nhường nào để dạy nó cho Hy Hòa, tình cảm chứa đựng trong đó, không cần nghĩ cũng có
thể biết được.
Mọi người trong phút chốc hết thảy đều bị cảm động trước khúc ca tuyệt mỹ này, im lặng lắng nghe.
Duy chỉ Chiêu Doãn, nỗi căm hận dần dần dâng lên trong mắt, cuối cùng y bước lên phía trước nắm chặt tay Hy Hòa, quát: “Đủ rồi”.
Hy Hòa giật tay lại, đẩy thật mạnh, ôm lấy cả chiếc hòm đứng lên, lùi từng bước về phía sau, nói: “Không cho ngươi qua đây! Ngươi sẽ cướp áo
của Tiểu Hồng, ngươi sẽ làm chàng lạnh chết, không cho ngươi qua đây!”.
Chiêu Doãn sững ra một lúc, kế đó giận dữ quát: “Nàng đang nói linh tinh gì thế,mau đặt di cốt của Kỳ Úc hầu xuống!”.
Hy Hòa ôm khư khư chiếc hòm trong lòng, tiếp tục lùi lại: “Đây là của ta, Tiểu Hồng là của ta, ngươi không thể cướp của ta!”.
“Người đâu!”. Chiêu Doãn liếc mắt, lập tức có mấy tên thị vệ xông lên đoạt lấy chiếc hòm, Hy Hòa giãy giụa điên cuồng, vừa cắn vừa xé, nhất
quyết không buông tay, đám thị vệ cũng không dám động thủ với nàng ta,
hai bên cứ giằng co như thế.
Chiêu Doãn tức đến mức nghẹt thở, mắng: “Các ngươi làm cái gì vậy? Mau bắt nàng cho trẫm”.
Đám thị vệ nói một tiếng “đắc tội” rồi hai tên xông lên tóm lấy cánh
tay Hy Hòa, giữ nàng ta không cựa quậy nổi, một tên khác lại bẻ những
ngón tay của nàng ra, chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương ngón tay của Hy
Hòa gãy lìa.
Mặt Chiêu Doãn biến sắc, y giậm chân nói: “Dừng tay! Dừng tay! Dừng
tay cho trẫm. Các ngươi dám làm nàng bị thương! Đồ bỏ đi! Toàn một lũ bỏ đi!”.
Đám thị vệ không dám đoạt chiếc hòm nữa, vì làm Hy Hòa bị thương nên bị hoàng thượng khiển trách, không tên nào dám động đậy.
Đang lúc bó tay hết cách, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên: “Hoàng thượng để thần thiếp thử xem sao!”.
Chiêu Doãn quay đầu nhìn thấy Khương Trầm Ngư.
Dưới ánh tịch dương còn le lói, Khương Trầm Ngư toàn thân áo lụa màu
lam nhạt, mái tóc đen như mun chải ra phía sau, tuy sắc mặt có vẻ mệt
mỏi, nhưng ánh mắt sáng rỡ, không nhuốm bụi trần tựa tiên giáng trần
vậy.
Nàng quay về lúc nào? Sự nghi hoặc lóe lên trong đầu Chiêu Doãn,
nhưng lập tức lại bị sự lo lắng thế chỗ, y gật đầu nói: “Được, nàng đến
thử xem!”.
Khương Trầm Ngư bước chầm chậm về phía Hy Hòa, nói với đám thị vệ: “Thả phu nhân ra”.
Thị vệ lần lượt buông tay.
Hy Hòa vừa được thả là lập tức ôm chiếc hòm lùi về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Trầm Ngư, vẻ mặt cực kỳ sợ sệt.
Khương Trầm Ngư mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng hát: “Trăng mọc chừ, nước mênh mang. Tựa ngọc chừ, tựa dáng chàng…”.
Bài nàng hát chính là khúc ca Hy Hòa vừa hát ban nãy. Chính xác từng chữ một.
Giọng ca tuy không hay bằng Hy Hòa nhưng âm điệu rất chuẩn. Nếu nói
tiếng hát của Hy Hòa có vẻ đẹp diễm tuyệt như mẫu đơn khuynh đảo thiên
hạ thì tiếng hát của Khương Trầm Ngư lại có mùi hương thanh nhã của gỗ
đàn hương dùng để chế tác bàn cờ đặt bên cạnh chén rượu mới nấu, dư âm
văng vẳng kéo dài.
Hy Hòa trợn trừng đôi mắt mờ đục như sương mù, đứng im không nhúc
nhích lắng nghe, vẻ cảnh giác phòng bị trên gương mặt đần dần nhạt đi.
Khương Trầm Ngư hát xong liền dừng lại tươi cười nhìn nàng ta: “Bài hát này đẹp quá. Đúng không?”.
Hy Hòa ngây ngây dại dại nhìn nàng, không nói gì.
Khương Trầm Ngư tiến thêm một bước về phía nàng ta, giọng nói càng
lúc càng mềm mỏng: “Tiểu Hồng buồn ngủ rồi, để chàng ngủ một giấc thật
ngon, được không?”.
Hy Hòa lại ngây ngây dại dại cúi đầu nhìn chiếc hòm trong tay, ánh
mắt dán chặt lên mặt hòm, ngàn vạn nỗi đau đớn trong lòng thoáng cái đã
biến thành hơi nước mịt mờ.
Cứ vậy Khương Trầm Ngư lại tiến lên một bước nữa: “Tiểu Hồng có quần
áo rồi, chàng không lạnh đâu, nhưng lúc này chàng đang rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, chàng muốn đi ngủ. Đưa chàng cho ta, được không?”.
Hy Hòa ngay tức khắc ngẩng đầu nhìn nàng cảnh giác. Khương Trầm Ngư
xòe đôi bàn tay, thoải mái cười nói: “Yên tâm, ta không cướp của phu
nhân đâu, chỉ để chàng ngủ một giấc yên lành thôi. Khi Tiểu Hồng ngủ,
phu nhân có thể ngồi cạnh nhìn chàng, tiếp tục hát cho chàng nghe, được
Hy Hòa nửa tin nửa ngờ đưa chiếc hòm cho nàng, đưa đến giữa chừng lại
hối hận rụt tay lại, ôm chặt chiếc hòm vào lòng, lắc đầu nguầy nguậy.
Khương Trầm Ngư không nản lòng, tiếp tục mỉm cười tiến sát lại gần hơn: “Thế này đi… ta dùng thứ khác để đổi cho phu nhân nhé?”.
Hy Hòa vừa ôm chặt chiếc hòm, vừa hoang mang chớp chớp mắt nhìn nàng
mấy cái. Cho dù vẫn bị người ngoài đàm tiếu là yêu cơ, nhưng kỳ thực
đường nét của nàng ta không đẹp kiểu yêu mị, khoảnh khắc này không còn
vẻ sắc sảo huyênh hoang, ngông cuồng khinh bạc thường ngày nữa, mà chỉ
còn lại vẻ ngây thơ, yếu đuối và rụt rè vốn có ở người thiếu nữ.
Khương Trầm Ngư nhìn Hy Hòa, trong lòng thấp thoáng mấy chữ: Ai nhìn cũng thấy thương…
Nàng buồn bã cụp mi, cố