XtGem Forum catalog
Hoa Ngọc Lan

Hoa Ngọc Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323364

Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.

ện trong đầu, có lẽ tôi vẫn bị ảnh hưởng từ vụ cái tát vừa rồi, cho đến khi đọc được tin nhắn của số lạ kia thì lại thêm cảm giác khó chịu bực bội, có thể là ghen. Chả hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt của em lúc đấy tôi lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều và coi nhẹ cái chuyện kia, rồi sau khi nói chuyện cười đùa với em, tôi hoàn toàn không thèm để ý tới cái vấn đề đó nữa. Tôi tự ý thức mình cái gì là quan trọng : sợ hãi, cô đơn, tự trọng, đau đớn, nghi ngờ hay là lo lắng…..Đi kèm với yêu thương luôn có sự có mặt của chúng. Thế nhưng mình còn có sự tha thứ, quyết đoán, tin tưởng đồng hành, chỉ cần những hành động mình làm xuất phát từ chính tình yêu thương chân thành thì đâu còn gì phải hối hận, có gì mà phải hối tiếc. Nếu lúc đấy mà kết quả không được như ý muốn thì mình cũng không buồn vì những gì đã bỏ ra, chả ai trách mình, nhưng xuyên suốt chiều dài của một tình cảm thì đôi khi trí óc phải hoạt động trước đôi tay, cái miệng, trái tim đừng để mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn….hay nói đúng hơn là tình cảm phải có lí trí.

********

Một tuần sau đó, trên chiếc xe đạp của mình, tôi đưa em từ lớp học thêm về, trời giữa tháng 4 đã bắt đầu chuyển dần sang hè, chỉ hơi lạnh về đêm. Vừa không vội vã đạp nhẹ từng bước rồi để chiếc xe đạp tự trôi, em dựa đầu vào lưng tôi, vừa đi em vừa hát khe khẽ một bài mà tôi vốn đã quá quen thuộc.

- Anh này…..đột nhiên em nói.

- Sao hả em.

- Cái vụ mà tuần trước có người nhắn tin cho em ấy.

- Uh, anh nhớ rồi, nhưng sao hả em.

- Em không trả lời lại, mấy hôm sau số đó nhắn mấy lần rồi thôi, hì.

- Ờ, anh biết mà, anh chỉ băn khoăn là sao người nhắn tin cho em lại biết chuyện anh với em thôi. Mà đã biết chuyện anh với em rồi lại vẫn muốn làm quen em.

- Em cũng không hiểu.

- Chắc tại nó tự tin vào khả năng “ đánh đồn có địch “…..tôi trêu em.

- Xì, ai là đồn của anh hả.

- Hì, không phải đồn thì là vợ nhé.

- Thế còn tạm được…..em đưa bàn tay trái ra cho tôi nắm.

- Anh không đeo nhẫn à ?

Chết thật, em nói tôi mới nhớ ra 2 hôm trước không hiểu sao lúc đi ngủ tự nhiên không thấy cái nhẫn còn trên ngón tay, không biết nó rơi trong lúc rửa bát hay lúc tắm nữa.

- Không phải anh không muốn đeo, hôm kia anh bị tuột lúc nào mà không biết…..tôi phân trần.

- Thật không đấy, hay là anh không muốn đeo nên kiếm cớ đấy.

Em véo mạnh 1 cái vào mạng sườn làm tôi đau điếng.

- Au, đau anh, anh nói thật mà, chắc tại lúc rửa bát hay lúc tắm có xà phòng vào nên nó lỏng.

- Không biết đâu, dỗi anh này, chả chịu trân trọng đồ của em gì, không biết cây hoa ngọc lan còn sống không nữa.

- Anh làm mất thật mà, em mà dỗi anh là anh dỗi lại đấy, hì, cây hoa ngọc lan thì vẫn ngon lành mà. Chẹp, thế này nhé, sau anh bù em một món quà khác được không ?

- Quà gì ạ ?

- Bí mật, em cứ biết là tuần sau em được nhận quà.

- Anh nhớ nhé. Sáng chủ nhật tuần này nếu không lạnh lắm thì đi bơi anh nhé.

- Nhưng mà……Ờ…ờ, sáng chủ nhật cũng được.

- Anh bận gì ạ ? …….em hỏi lại.

- À không…………Làm sao tôi dám nói với em là mình chưa biết bơi bây giờ =.= Suốt buổi chiều thứ 5 được nghỉ, tôi đi lùng sục hỏi han khắp nơi về một đôi nhẫn, món quà mà tôi định sẽ bù cho em vào tuần sau, nhưng là một đôi nhẫn bằng bạc. Một vấn đề nảy sinh lúc ngay sau đó không phải về sự phong phú hay thiếu hàng mà lại là một vấn đề đơn giản nhưng lại góp phần quan trọng nhất……tài chính. Một đôi nhẫn rẻ nhất cũng thấy hơn 500k, mua từng chiếc một thì lại càng đắt, số tiền trong túi thì cũng chỉ đạt tới 7/10 chỉ tiêu. Tôi vẫn sẽ giữ cái ý tưởng của mình đã nghĩ cho dù là nó sai hay đúng thì sẽ quyết tâm làm cho bằng được, cũng không nghĩ tới hậu quả như thế nào, cứ làm cho thỏa mãn chính mình đã, mặc dù bước đầu vấp phải khó khăn này nhưng nghĩ tới khuôn mặt rạng rỡ của em khi được nhận món quá từ mình thì tôi cũng không muốn lùi ngày hứa với em lại hay có ý định thay thế món quà ban đầu bằng một thứ khác. Hay là vay thêm tiền…..tôi cũng đã tính tới chuyện đó, chợt ánh mắt đảo qua phía bên phải và rồi tôi quyết định thay đổi suy nghĩ của chính mình.

***

Rạng sáng ngày chủ nhật tôi bị thức giấc bởi tiếng mưa rơi lốp bốp vào mái tôn, với tay cầm lấy điện thoại thì mới có 2h30. Cố gắng ngủ tiếp để 6h đi bơi sớm với em, mưa như thế này không biết sáng mai có rét không nữa, nếu mà mưa to thì càng hay, đỡ phải đi bơi, cũng đồng nghĩ với việc không bị lộ điểm yếu. Tôi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ trong đầu vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng mưa bên ngoài cửa sổ cứ to dần, đúng bản chất của những cơn mưa đầu hè. Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên đúng 6h kém 20, không còn tiếng mưa nữa, vậy có lẽ trời đã tạnh rồi. Tôi mở cửa sổ hướng mắt ra bên ngoài, một làn không khí lạnh ùa vào khiến tôi rùng mình một cái, buổi sáng trời mát mẻ, bầu trời vẫn âm u, trên mặt đường vẫn ướt, còn lá cây vẫn còn vương những giọt mưa đọng lại. Tôi thầm nghĩ trời này nhảy xuống nước thì cũng tái lắm đây, nhưng không sao càng thế tôi càng thấy phấn khởi bởi một lí do rất riêng, trời càng lạnh thì càng ít người đi.

Hôm qua lúc đi học thêm về không hiểu sao xe đạp của