
nên cũng tiện nhắn lại luôn cho em Y ngay lập tức.
- Ngủ muộn thế, anh vẫn bình thường, thế em học hành thế nào ?
- Em dạo này đi học thêm nhiều mỏi lắm, nên về toàn ngủ luôn thôi, hôm nay uống café nên mất ngủ @@
- À, hóa ra mất ngủ nên mới nhắn tin hỏi thăm anh à…..
Lúc này thì em Lan cũng đã đi ngủ, tôi vào nhà tắm đánh răng vừa trả lời tiếp tin nhắn của em Y.
- Hi, tại bận quá, giờ mới nhớ tới anh. Mà anh cũng ngủ muộn thế, nhớ MA nên không ngủ được à
- Anh chuẩn bị đi ngủ rồi, cuối cấp nên hơi bận rộn….. tôi cố lảng đi, không muốn nhắc tới chuyện em MA.
- Vâng, thế dạo này anh có cưa cẩm em nào khác không, hay vẫn chờ em MA đấy….
Tôi tự nhủ bụng, Fu** mình đã không muốn nhắc rồi mà nó cứ xoáy vào là thế nào nhỉ.
- Chờ làm gì hả ?. Tất nhiên là phải có em khác rồi, hehe
- Anh dạo này oai quá đấy, hi, thế em kia tán có vất vả như em MA không ?
- Không mất công, em ấy tự đổ ….. tôi tự tin nhắn lại
- Ựa, thế khéo dính phải “ hàng tồn kho “ rồi @@
Nhận được tin nhắn này xong, tôi không khỏi cảm thấy ức chế vô cùng, cái gì là “ Hàng tồn kho “ ở đây, nó dám ăn nói như vậy với người con gái mà tôi vô cùng yêu thương à.
- Uh, anh chỉ được “ Hàng tồn kho “ thôi, được chưa. Anh đâu có dám với tay cao mà chạm vào bạn em
Rep lại tin xong , bực mình tôi ném điện thoại ra góc giường, cũng không cần biết là lát nữa có tin nhắn không, mà nếu có thì cũng chẳng quan tâm. Càng nghĩ lại càng thấy lộn ruột, tuy biết rằng đấy chỉ là câu nói trêu thôi nhưng cũng không khỏi động chạm đến tôi. Em là một người mà tôi vừa yêu vừa cảm phục, dù biết rằng câu chuyện tình cảm giữa tôi và em có phần hơi khác so với mọi người, đối với đại đa số bạn bè của tôi thì em vẫn là một ẩn số, nhưng dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ cần em trong mắt tôi luôn đẹp đẽ và trong sáng là được rồi, và tôi cũng không muốn nghe một lời nào đó khó chịu, hay có phần xúc phạm đến em…..
Mùa xuân chính thức đã đến, nhưng sao anh vẫn thấy lạ lẫm quá, có phải là từ khi anh có em, anh đã quên mất đi khái niệm về thời gian, bởi vì….lúc nào trong anh cũng luôn thấy ấm áp, ngọt ngào, ngay cả trong mùa đông giá rét. Chậu hoa ngọc lan vẫn tươi tốt và lớn dần lên, như cái tình cảm mà anh và em dành cho nhau vậy, bên ngoài có thể nhỏ bé, mỏng manh vì anh vốn là một người không bao giờ muốn cho người khác biết rõ tình cảm của mình, nhưng ẩn chứa bên trong là sự bất tận – có thể anh ví von hơi quá, nhưng chắc em cũng hiểu nó to lớn đến nhường nào. Con người anh có chút gì đó đặc biệt, lúc vui vẻ hết mình, nhưng lại có những lúc trầm lắng đến tột độ, anh yêu thích cái khí trời âm u và se lạnh, thích cái không gian yên tĩnh khi được ở một mình, nhưng cũng chính nó lại làm anh chợt buồn vu vơ mà không hiểu lí do.
Anh ít khi tâm sự những chuyện riêng tư của mình cho bất kì ai, trừ một vài người bạn rất thân mà anh vô cùng tin tưởng, đó cũng là nguồn động viên lớn cho anh. Lúc anh thấy khó chịu, bực bội vì cuộc sống của mình không được như ý muốn là anh lại nghĩ về em, những lúc đấy anh muốn được nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu của em, được ôm em vào lòng, được cảm nhận vòng tay của em vòng qua ôm lại anh. Hay giá như chỉ là được đan những ngón tay anh vào tay em là anh đã thấy vui, là đủ, là tất cả đối với anh rồi. Những ý nghĩ đó lúc nào cũng bám lấy tâm trí anh, nhất là lúc này đây, khi em đang say giấc, anh ngồi ôm những suy nghĩ để kéo mình vào giấc ngủ và đi đến những giấc mơ ngọt ngào có em bên cạnh. Và rồi anh đã ngủ thật say, thật sâu, quên hết những ưu phiền, buồn bực vừa qua….cảm ơn em, cả thể xác và tâm hồn anh đều thấy bình yên khi có em.
Bố mẹ em vào miền Nam một tuần, tôi vừa thấy lo lại vừa mừng, lo vì để em ở nhà một mình cả ngày thật sự tôi cũng không an tâm, bởi vì dù sao đi chăng nữa thì em cũng chỉ mới là cô bé 16 tuổi, nhưng cũng không khỏi cảm thấy hơi thích thú vì trong cả tuần đấy 2 đứa sẽ được gặp nhau nhiều hơn. Hơn bao giờ hết tôi cảm thấy trách nhiệm đang đè nặng lên vai mình, tôi không chắc là mình có thể giúp em được gì nhiều nhưng sẽ cố gắng ở bên em những lúc nào có thể, dù sao thì sự xuất hiện của tôi cũng làm cho 1 tuần của em trôi qua nhanh và bớt tẻ nhạt hơn. Trước đó mấy ngày, cô N cũng đã có gọi điện cho tôi thông báo về chuyện này và nhờ tôi thỉnh thoảng giúp đỡ em ( nói là vậy chứ, chả biết giúp cái gì ngoài việc trông nhà hộ @@ ). Thế là chiều nào cũng vậy, cứ sau giờ học thêm ở trường là tôi lại cùng em ra quảng trường ngồi nói chuyện và ngắm trời đất, cảnh vật, cũng chỉ có 30’ ngắn ngủi thôi, vì sau đấy còn những ca học thêm nữa . Đây là nơi duy nhất trong thành phố mà tôi có thể nhìn thấy bầu trời rộng như thế này, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, gió thổi nhẹ, tóc em bay bay theo chiều gió, từ phía cổ phất phơ sang 2 bên má làm nổi bật lên cái gáy trắng với vài sợi tóc tơ. Nhớ lại thời gian 2 đứa yêu nhau, em bất chấp nhiều thứ để giữ được tình cảm này…..Có một người như vậy thì tôi còn cầu mong gì nữa, cũng định dang tay ra ôm lấy em nhưng rồi lại thôi. Một nụ cười hồn nhiên trên môi em, chắc e