Old school Easter eggs.
Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324715

Bình chọn: 9.5.00/10/471 lượt.

hường không hay xem tivi, cũng không để ý đến chuyện bên ngoài thì làm sao có thể biết được những chuyện lớn. Tính tình Đinh Kiêu lại nóng nảy, cũng không bao giờ nói chuyện ba thăng chức với mình.

Ở MacDonald chơi đến hơn chín giờ, Vân Cẩn và Tung Tung mới trở về nhà, vừa mới vào cửa phòng khách đã nhìn thấy đèn trong nhà đang sáng. Không cần phải nói cũng biết, đã có người hành động trước cô một bước.

“ Em cho Tung Tung đi đâu vậy? “ Quả nhiên giọng nói của Đinh Kiêu từ trên ghế sofa truyền tới, đợi khi Vân Cẩn lấy lại tinh thần thì thấy anh đang quay lại nhìn mình.

“ Làm sao anh có thể vào được đây?” Vân Cẩn không trả lời mà trợn mắt lên hỏi ngược lại. Đinh Kiêu hướng tới con vỗ tay một cái, ý bảo nó tới trước mặt, thấy con nhào tới, anh ôm lấy con, dù bận bế con nhưng vẫn ung dung nhìn Vân Cẩn: “Anh về nhà thăm vợ con anh, không thể sao?”

“Đây là nhà tôi, không phải nhà của anh! Chúng ta đã ly hôn rồi, anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu được, tôi với anh không còn quan hệ gì hết!” Vân Cẩn giận không kiềm chế được xông tới trước ôm lấy con.

“Chỉ cần một ngày anh không kí tên, em vẫn là vợ của anh, coi như em không là vợ anh nữa thì Tung Tung vẫn là con cuả anh, em đừng ép anh phải giành quyền chăm sóc con với em.”

“Anh lại uy hiếp tôi.” Vân Cẩn chán nản thở dài một cái.

Mỗi lần đều như vậy, vừa nói đến đề tài này anh sẽ dùng quyền chăm sóc con để thỏa hiệp với cô. Cô biết bối cảnh gia đình và bản lĩnh của anh cho nên không dám vạch mặt anh, Tung Tung là bảo bối của cô, vì nó cái gì cô cũng có thể nhịn.

“Con ngoan, cho ba nhìn một cái xem đã cao lên chưa nào?” Đinh Kiêu vui mừng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con, hôn chụt một cái. Bình thường những đứa trẻ khác co yêu mến cũng bình thường thôi nhưng con nhà mình mập mạp hôn thế nào cũng không đủ.

Được ba mua cho rất nhiều đồ chơi mới Tung Tung rất vui sướng, lôi kéo ba chơi cùng với nó, hai người cùng nhau chơi đùa vui vẻ đến gần mười hai giờ.

Sau khi Tung Tung về phòng ngủ, Vân Cẩn đóng cửa lại,quay ra thì thấy Đinh Kiêu vẫn đang ngồi trong phòng khách xem tivi, cô tắt đèn phòng khách, có ý đuổi người: “Tung Tung đã ngủ rồi, anh còn ở nhà tôi làm gì.”

“Tuần sau anh đi Vũ Hán công tác phải hơn mười ngày mới về.” Trong bóng tối ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Cẩn, cô hiểu ý của anh là không muốn đi, lạnh lùng bảo: “Anh muốn ở lại thì ngủ ở phòng khách tùy anh.”

Không đợi cô đi tới cửa, Đinh Kiêu đã không một tiếng động theo kịp, đem cô bế ngang rồi đá cửa phòng ngủ đi vào.

Buổi chiều nhìn thấy cô tỏ vẻ xa cách với mình, anh đã rất tức giận, đoán chừng cô sẽ không tham gia bữa tiệc tối nay, anh đã nói với mọi người muốn rời đi trước chính là để trở về nhà chừng phạt cô.

Đặt cô lên giường, Đinh Kiêu giữ khuôn mặt cô, hung dữ hôn xuống: “Tôi nuông chiều em….em lại coi tôi không ra gì đúng không, hả? Không cho tôi về nhà, không cho tôi thăm con, em muốn tạo phản phải không?”

Vân Cẩn điên cuông đấm anh: “Anh điên rồi, bệnh thần kinh!” Cô càng điên cuông giãy dụa cành bị anh ôm chặt, vì vậy cô biết anh đang thực sự rất tức giận.

Cô càng phản kháng kịch liệt, anh lại kịch liệt hơn, sợ đánh thức tới con, cô chỉ dám nhỏ giọng mắng anh, đổi lại mỗi lần cô mắng anh một câu anh lại hôn cô một cái.

Phụ nữ đọ sức với đàn ông thì phần lớn đều là thất bại chứ đừng nói tới là Giải Phòng Quân như anh, trên căn bản là không cần phải nói. Vân Cẩn biết có giãy giụa nữa chỉ tổn hao sức lực vì vậy liền ngoan ngoãn mặc cho anh định đoạt.

Lúc đầu, hai người kết hôn cũng qua loa, làm giấy chúng nhận xong là xong chuyện, không ngờ tới lúc ly hôn thì lại phiền toái như vậy, giấy ly hôn anh không chịu kí tên, đối với lời nói của anh tòa án cũng không dám xử dễ dàng,đã kéo dài hai ba năm nay mà quan hệ của hai người vẫn còn chưa rõ ràng.

“Đinh Kiêu, tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, con mẹ nó, lần sau anh mà còn dày vò tôi nữa…….tôi sẽ đưa Tung Tung đi.” Toàn thân Vân Cẩn đau nhức, cắn răng chịu đựng, Đinh Kiêu này đúng là loại mặt người dạ thú.

Đinh Kiêu đã kiệt sức giờ đang hài lòng nằm bên cạnh ngủ, đợi cô nói xong rồi, nhẹ nhàng đáp một câu: “Em mỗi lần đều nói là lần cuối cùng nhưng có lần nào là lần cuối cùng không? Rõ ràng là không bỏ được anh, cần gì phải giả bộ nữa?”

Vân Cẩn giận đến choáng váng đầu óc, chạy đến phòng tắm đi tắm. Cô không muốn trên người mình lưu lại mùi hương và dấu vết của anh nên trong phòng tắm ra sức kì cọ mình.

Đợi đến khi cô tắm rửa xong đi ra mới phát hiện anh đã giang rộng chân tay ngủ ngon lành trên giường, chiếm hơn nửa cái giường của cô không nói lại còn trần truồng mà ngủ trông thật khó coi. Đá văng cánh tay anh, cô kéo chăn qua đi ra phòng khách ngủ.

Cũng không biết ngủ đã bao lâu, đến lúc Vân Cẩn tỉnh lại thì thấy trong phòng ánh sáng mờ nhạt, chỉ có chút ánh sáng mờ mịt từ bên ngoài rèm cửa chiếu vào, trên người hình như có cái gì đè ép rất nặng, cô giật mình phát hiện mình không chỉ đang ngủ trên giường mà còn ở trong lòng của Đinh Kiêu hơn nữa trên người còn không mảnh vải che thâ