
mát, đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ a, chẳng bao giờ chịu cúi đầu cả.
Đông qua xuân tới, quan hệ của bọn họ vẫn như vậy lúc tốt lúc xấu, mặc dù Đinh Kiêu vẫn không chịu thừa nhận mình và Vân Cẩn đã ly hôn nhưng thái độ của Vân Cẩn đối với anh cũng rõ rành rành, anh chỉ có thể thật cẩn thận, ngày ngày đeo bám dai dẳng, hi vọng cô có thể tha thứ cho mình.
Sau khi thăng chức, công việc của Đinh Kiêu bận rộn hơn trước rất nhiều, đi công tác bên ngoài một hai tháng cũng là chuyện bình thường, dần dần hai người cũng thích ứng được với cuộc sống ly hôn này.
Lúc Tung Tung hơn hai tuổi, người nhà họ Đinh có ý muồn cho cô đưa Tung Tung đến nhà trẻ của bộ chính trị hải quân, vốn cô cũng không muốn cho con đi nhà trẻ sớm như vậy nhưng cô cũng thích người bảo mẫu mà Đinh Kiêu tìm đến, giống như là con mắt của anh vậy, lúc nào cũng giám sát cô, vì vậy cô quyết tâm đưa con trai đến nhà trẻ nhân cơ hội cũng không cần thuê bảo mẫu nữa.
Đinh Kiêu tức giận kháng nghị nhưng không được, trong chuyện này, anh không có quyền phát ngôn, trừ khi cả vợ con anh cũng không cần nữa thì anh có thể ngang ngược nếu không anh cũng chỉ có mặc kệ.
Tự mình chăm sóc con cũng có cái tốt đó chính là mình có thể thân thiết với con nhiều hơn, mỗi ngày Vân Cẩn ngồi chơi với con trên giường, dạy nó nói chuyện nói với nó những chuyện ngày xưa.
Đinh Kiêu sau khi đi công tác ở Vũ Hán về, Mạnh Tiểu Bạch nói cho anh biết chị mình đi xem mặt, tối hôm đó Đinh Kiêu sa sầm mặt đi đến nhà Vân Cẩn.
Ba mẹ ngồi trên ghế salon nói chuyện, Tung Tung ngồi một mình bên cạnh chơi ô tô, hai mắt to tròn thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn ba một chút rồi lại liếc sang mẹ một chút, nhìn thấy hai người giống như là đang không vui, Tung Tung cũng không dám náo loạn đòi ba chơi cùng nó.
“Nghe Tiểu Bạch nói em đi xem mặt, người này đã từng có gia đình, em có biết hay không?” Đinh Kiêu cố gắng không biểu hiện sự tức giận ra ngoài, dù sao đứa nhỏ cũng đang ngồi đây mặc dù nó cũng không hiểu.
“Hai chúng ta ở riêng cũng đã hai năm rồi, đã đến kỳ hạn ly hôn, dù anh không đồng ý ký tên, tòa án cũng có thể xử.” Vân Cẩn khoang tay ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm túc.
Đinh Kiêu chậm rãi thở ra một hơi, ngồi thẳng lưng nói với cô: “Đến tột cùng là em muốn làm sao, cho anh một câu trả lời chính xác đi.” . Vân Cẩn sửa lại chút tóc :” Ly hôn đi…”
“Anh nói rồi anh không đồng ý.” Đinh Kiêu thẹn quá thành giận đấm vào ghế salon/
Vân Cẩn nhìn anh một cái, cảm thấy động tác này của anh giống như là ddang cố tình gây sự, trong lòng khinh bỉ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vậy cũng tốt, anh đã không đồng ý ly hôn, vậy thì cứ như bây giờ cũng được, nhưng thời gian này anh không được quấy rầy em.”
“Tung Tung là con trai anh, anh có thể ngay cả con trai mình cũng không chăm sóc hay sao.” Đinh Kiêu thấy đôi mắt sáng ngời của Tung Tung đang chớp chớp nhìn mình, ngoắc tay với nó. Tung Tung nghe lời cầm chiếc ô tô nhỏ chạy đến, Đinh Kiêu ôm lấy nó, để cho nó ngồi lên đùi mình.
“Anh có thể đến chăm sóc nó, nhưng không được quấy rầy em, anh hiểu ý em chứ.” Vân Cẩn cũng không muốn cướp đoạt quyền làm cha của anh, coi như vợ chồng không thành thì Tung Tung cũng không thể không có ba.
Đinh Kiêu ôm chặt con trai: “Chúng ta cũng cãi nhau hai năm rồi, hai năm qua biểu hiện của anh còn chưa đủ hay sao, rốt cuộc em muốn cãi nhau với anh bao lâu?”
Vân Cẩn nhìn anh, chậm rãi nói: ‘Đinh Kiêu, đầu tiên anh phải biết, em muốn chính là tôn trọng, mà không phải anh cứ cậy mạnh bắt em đi vào khuôn khổ, trước đây tình cảm của chúng ta không đủ mới đưa đến kết quả ngày hôm nay, em cũng không phủ nhận em vẫn còn tình cảm với anh, nhưng hai năm nay anh vẫn không thể cho em có lòng tin với anh.”
Cô nói nhiều như vậy, Đinh Kiêu chỉ nghe vào một câu, đó chính là cô đối với anh còn có tình cảm, điều này làm lòng anh nhẹ nhõm đi không ít, nhưng anh vừa định nói chuyện Vân Cẩn lại nói tiếp.
“Em vì Tung Tung và anh, bỏ qua sự nghiệp và lý tưởng, cam tâm làm trong một đơn vị mình không thích nhưng em cũng không oán trách gì, em hy vọng anh cũng có thể vì em mà suy nghĩ, em cũng cần có cuộc sống hôn nhân, chúng ta còn có cả con, hôn nhân của chúng ta cũng không phải là không còn cách cứu vãn, nhưng với điều kiện là an phải tôn trọng em, để cho em cam tâm tình nguyện quay đầu lại, nếu không, em cũng không cần phải miễn cưỡng mình nữa.”
Đinh Kiêu ôm con trai không nói gì, ý tứ của Vân Cẩn anh hiểu, cô cũng không muốn vạch rõ giới hạn với mình. Mặc dù cô thừa nhận tình cảm đối với mình nhưng đồng thời cũng kéo dài khoảng cách của hai người.
Hai năm cũng dài rồi, có lúc Đinh Kiêu nghĩ cũng kỳ quái, tại sao mình có thể kiên nhẫn hao tổn hai năm với cô, không phải là không có lúc anh muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần nghĩ đến thời gian ngọt ngào trước kia của bọn họ, nhớ đến những thứ cô đã từng dùng cho mình, còn có cả đứa nhỏ đáng yêu của bọn họ nữa anh lại không thể dứt bỏ được.
Thời điểm Vân Cẩn còn ở bên cạnh anh, anh cũng không cảm thấy cô đối với mình quan trọng như vậy, nhưng hai năm cô dời đo, trong lòng anh lại thủy chun