The Soda Pop
Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325254

Bình chọn: 8.00/10/525 lượt.

c mặt, anh cũng không muốn cùng Vân Cẩn cãi nhau, nhất là nhìn thấy đôi mắt đen tròn đang mở lớn nhìn mình và vẻ mặt đáng yêu kia, anh lấy lại dũng khí, chuẩn bị tiếp tục tái chiến.

Nói bảo mẫu chăm sóc Tung Tung, Vân Cẩn vào phòng bếp nấu cơm, Đinh Kiêu giống như kẻ trộm lại gần, ôm chầm lấy cô.

Chuyến này đi công tác anh nhịn suýt hỏng, hơn 20 tuổi trẻ nhiệt huyết, vừa đi ra ngoài lại ba bốn tháng, người nào chịu được a, anh quyết định phải đòi lại từ bà xã.

“Nếu anh không đoàng hoàng, em sẽ đuổi anh ra ngoài.” Vân Cẩn biết ý định của người này, nhưng bảo mẫu và con trai đang ở bên ngoài, cô cũng không muốn cho họ nghe thấy động tĩnh gì, ngộ nhỡ con trai không hiểu chuyện lại chạy vào nhìn, thì không phải sẽ xấu hổi chết hay sao.

Đinh Kiêu nào để ý được nhiều như vậy, anh muốn trước hết phải giải quyết vấn đề của anh đã, tay vươn vào bên trong quần áo của Vân Cẩn sờ loạn, quen thuộc cởi móc áo lót ra.

“Còn chưa thấy ai vô sỉ như anh, em và anh đã ra ở riêng rồi, anh có thể đừng giày vò em nữa hay không.” Vân Cẩn nóng nảy, tức giận đẩy anh ra, nhưng làm sao có thể đẩy được, trước kia là Đinh Kiêu nhường cô, không quyết tâm chống đối, nhưng sức lực nam nữ khác biệt, cô làm sao có thể là đối thủ của Đinh Kiêu.

“Bà xã, anh vừa đi mấy tháng, em không nhớ anh hay sao, nhưng anh lại nhớ em muốn chết.” Đinh Kiêu từng chút từng chút một hôn gặm cần cổ mịn màng của bà xã, dã thú đang nằm yên trong người đã điên cuồng muốn xổng ra, gấp không thể đợi được muốn ăn cô vào bụng.

Vân Cẩn bị anh càng chặt, cơ hồ không thở nổi, nhưng lại không dám kịch liệt phản kháng sợ làm trong phòng khách chú ý, chỉ đành nhỏ giọng: “Anh khóa cửa lại a…Tung Tung chạy vào thì làm sao bây giờ.” Lúc này Đinh Kiêu mới hài lòng làm theo.

Thân thể bà xã mềm mại như bông, từ lúc Đinh Kiêu kết hôn với cô đã được nếm tư vị ngọt ngào của cô, từ đó vẫn luôn nhớ mãi trong lòng, đối với ấn tượng với những người khác cũng vứt hết chỉ muốn cùng cô triền miên.

Lúc vừa kết hôn anh chính là chiến sĩ thi đua chuyên cần cày cấy, bây giờ mấy tháng lưu đày trở về, cành thêm phẫn dã thú, anh còn muốn hơn cả chiến sĩ thi đua, muốn đứng ở hàng ngũ chỉ huy, thiên hạ này là thiên hạ của nhân dân lao động không lao động thì chỉ có thể bị trấn áp.

Vân Cẩn bị khí thế dời sông lấp biểm của anh làm cho sợ hãi, tuy rằng cô đã là phụ nữ có chồng hiểu rõ đàn ông nhưng vẫn không thể bị nhiệt tình của anh đốt cháy sạch làm cho mê muội ngay cả đứng cũng không vững.

Giống như Đinh Kiêu có gắn ở thân thể cô một chiếc ra da, chỉ cần anh gọi là cô sẽ không kìm hãm được phát ra tín hiệu đáp lại anh, làm vợ chồng lâu như vậy, nếu như chuyện này cũng không ăn ý được với nhau thì cũng nên gọi là vợ chồng.

Đinh Kiêu dùng kích tình mênh mông làm tan rã mọi ý chí của cô, để cho cô cả người hợp nhất, đối với tình cảm của anh, cho đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ ra khỏi tim cô, cho nên tự nhiên cô cũng không bài xích thân thể anh, huống chi, ở phương diện này từ trước đến nay Đinh Kiêu vẫn luôn bảo thủ, trước kia ở trên giường cũng có thể làm cô lên đến cao triều.

Nếu ai nói tình yêu giữa vợ chồng không quan trọng, vậy anh và cô đã không kết hôn, cuộc sống vợ chồng không hài hòa, trực tiếp có thể ảnh hưởng đến tình cảm ổn định hay không.

Đinh Kiêu ôm Vân Cẩn đến bàn dài để thức ăn,lòng như có lửa đốt xé quần áo cô, làm quần áo cũng trở nên biến dạng, dưới ánh đèn lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, làm ánh mắt anh như toát ra lửa.

Hai cơ thể đồng thời mất khống chế, bọn họ cố gắng không chế không gây tiếng động ở trong phòng bếp náo loạn một hồi, vừa thở hồng hộc vừa nóng hướng mặt lên trời. Người dân lao động càng vận động nhiều cành nhiệt tình, thực sắc tính dã, ở trong phòng bếp mắn mối tương dầu lại càng sinh ra kích tình.

Lần đầu tiên Đinh Kiêu cảm thấy bà xã mình thật lãng, Vân Cẩn cũng là lần đầu cảm thấy ông xã mình thật dâm, hai bên gặp nhau, phản ứng còn mạnh hơn cả phản ứng hóa học của hydro và oxi, nếu không tốt thì có thể nổ tung, còn nếu tốt thì sẽ hóa thành một vũng xuân thủy.

Tung Tung ngồi chơi một lát, nhớ đến tìm mẹ, thân thể nhỏ bé mập mạp đứng lên, lảo đảo tập tễnh bước về phía trước.

Bảo mẫu đã có nhiều kinh nghiệm, đã biết rõ mục đich Đinh Kiêu chạy vào bếp, vội vàng dỗ Tung Tung: “Ba mẹ con đang bận, chốc lát nữa họ sẽ ra. Tung Tung cùng dì vào phòng con chơi xếp gỗ nha.”

Kích tình đi qua, Vân Cẩn liền hối hận, thật không thể hiểu nổi mình, nghĩ rồi muốn cho Đinh Kiêu một bài học, rốt cuộc lại dây dưa với anh không rõ, cứ như vậy, kiên trì một năm nay đều uổng phí.

Buồn bực không nói lên lời mặc quần áo chỉnh tề tiếp tục làm cơm tối, khóe mắt Vân Cẩn ước át, không thèm nói chuyện với Vân Cẩn. Đinh Kiêu hài lòng, cũng không tính ở lại dỗ cô, sau khi mặc quần áo tử tế, thái độ mập mờ vỗ vỗ vai cô, liền rời khỏi phòng bếp tìm con trai chơi.

ở nhà Vân Cẩn ăn vạ đến hơn mười một giờ, Đinh Kiêu mới bất đắc dĩ rời đi, xuống lầu ra khỏi thang máy, sờ túi mới phát hiện chiếc hộp đựng nhẫn đã trở về trong túi, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác mất