
uống dưới không ai dám cãi lời cụ.
“Con không lấy cô ta đâu, cô ta rất xấu.” Đinh Kiêu biết, mẹ thương mình nhất, chỉ cần làm nũng mẹ một chút, nhất định mẹ sẽ bênh mình. Lý Phượng Hà lúc này mới nói: “Con không nhìn thấy người ta bao giờ, sao có thể nói người ta khó coi.”
“Chẳng phải khi còn bé đã gặp cô ta rồi sao, vừa đen vừa mập, còn rít thuốc lá.”
“Có lẽ lớn lên nhìn sẽ xinh hơn.”
“Xinh cũng không được, tư chất của cô ta không được. Mẹ, mẹ không thấy cô ta không xứng làm con dâu mẹ ư, cô ta nhìn ngu ngốc như thế, không được thông minh cho lắm.”
Về điểm này, Lý Phượng Hà có thể thấy được, bà trước kia có gặp qua Vân Cẩn mấy lần, cảm thấy cô bé kia có chút ngây ngốc, hình như không thích nói chuyện, dáng dấp cũng không xinh đẹp so với người khác cũng không có gì nổi bật.
“Nhưng ông con nói , Vân Cẩn là một cô bé tốt, thật thà lại yên phận, nếu làm vợ con thì con cũng không phải thua thiệt, mẹ cũng không muốn cho con kết hôn, mẹ với bà nội con đã khuyên mãi, ông con mới đồng ý cho các con đính hôn trước, có gì sau này rồi kết hôn cũng không muộn.” Lý Phượng Hà khổ sở nói.
Đinh Kiêu sững sờ, mới nói: “Con đi tìm bà nội.” Anh biết cả nhà này, nếu muốn khuyên ông nội cũng chỉ có bà nội mới làm được, bình thường bà nội vui vẻ dễ gần, nhưng một khi tỏ thái độ, ông nội cái gì cũng phải nghe theo.
“Tìm bà nội con cũng vô ích thôi, lần này ông con lần này rất kiên quyết, hay là con cứ đi gặp mặt một chút, nếu không thích, trở về mẹ và cha con sẽ bàn nhau một chút xem làm thế nào.” Lý Phượng Hà cũng không hy vọng con mình nhanh như vậy đã từ chối, như vậy sẽ trọc giận bố chồng.
‘Vậy cũng được, biết đâu người ta còn không thích con thì sao.” Đinh Kiêu cười như không cười nói trong lòng đang thầm tính kế.
Lý Phượng Hà nhìn ánh mắt của con trai, cũng biết nhất định thằng bé này lại định bày trò gì rồi, nhưng chỉ để trong lòng coi như không biết, bà cũng không thích Mạnh Vân Cẩn.
Cứ như vậy, lần đầu tiên xem mắt của Đinh Kiêu và Mạnh Vân Cẩn rất được mọi người trong nhà xem trọng
Để tỏ lòng tôn trọng nhà gái, cũng là để cho nhà gái không thấy áp lực, Đinh Kiêu khéo léo từ chối mọi người cùng đi, mà chủ động hẹn riêng một mình Vân Cẩn ở một nhà hàng sang trọng.
Lần đầu gặp mặt, Đinh Kiêu tuyệt đối không tin mĩ nữ ngồi đối diện mình chính là Mạnh Vân Cẩn, cô gái này đúng là đẹp quá đi, cùng với cô bé lúc trước anh gặp qua quả thật là một trời một vực, trong nháy mắt Đinh Kiêu có cảm giác mình nhặt được vàng, đồng thời trong lòng anh cũng đang hối hận hôm này mình đã cố ý ăm mặc khó coi, nhỡ người ta không nhìn trúng anh thì làm thế nào?
Nhưng đáng tiếc chính là, hai mắt anh tỏa sáng cũng không lấy được lòng mĩ nữ trước mặt, cô ung dung nói: “Anh Đinh, em tự giới thiệu, em là Tế Tế, là em họ của Mạnh Vân Cẩn, chị em có việc đến muộn một chút, chị sợ anh chờ sốt ruột nên bảo em đến nói trước với anh một tiếng.”
Mạnh Vân Cẩn cô được đấy, bắt tôi phải chờ cô, nếu không nể tình mĩ nữ trước mặt, Đinh Kiêu tức giận muốn lật bàn, nhưng dù sao cũng đang ngồi trước giai nhân, anh dù không có phong độ cũng không tiện phát tác, chỉ đành cười mỉa: “Không sao, hai ta nói chuyện một chút cũng được.”
“Anh , anh nói chuyện với chị em là được rồi, chị em tuy không quá xinh nhưng tính tình rất tốt, anh chỉ cần đối xử tốt với chị ấy chị ấy chắc chắn sẽ thích anh.” Cô bé nháy nháy đôi mắt to vô tội. ngây thơ nhìn Đinh Kiêu.
Tôi tất nhiên không có kiên nhẫn đối xử tốt với cô ta rồi, Đinh Kiêu trong lòng thầm nói vậy nhưng trên mặt thì cười: “Vậy sao,lúc nhỏ tôi có gặp qua cô ấy,đúng là không xinh đẹp, nếu so với em thật sự phải nói là thua kém xa.”
“À, cái này nếu để ý một người sao có thể chỉ để ý diện mạo chứ, diện mạo cũng chỉ là nhất thời, tính tình mới là quan trọng nhất, anh Đinh nói phải không.” Tế Tế thấy Vân Cẩn từ cổng nhà hàng tới, đang có ý đinh bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể giơ tay vẫy vẫy với chị.
Vân Cẩn thấy cô, rất ngạc nhiên: “Làm sao em lại ở đây?”
Tế Tế đứng lên, nhường chỗ cho cô: “Em thay mặt chị tới gặp anh Đinh Kiêu nói chuyện một chút, bây giờ chị tới rồi, em không quấy rấy anh chị nữa, em đi trước đây.”
Dứt lời, cô bé cầm túi xách bỏ chạy.
Vân Cẩn biết đây nhất định là trò ranh mãnh của em trai mình, em trai nghe nói cô cùng Đinh Kiêu xem mắt đã rất vui mừng còn giúp cô bày mưu tính kế, bắt cô nhất định phải câu được chàng rể vàng này.
Tế Tế rất xinh đẹp, nếu như Đinh Kiêu không thích chị mình thì còn Tế Tế, Vân Cẩn biết ngay được ý đồ của em trai mình, trong lòng thầm mắng nó mấy trăm lần.
“Thật xin lỗi, để cho anh chờ lâu, em họ tôi không hiểu chuyện, có gì thất lễ mong anh đừng trách.” Vân Cẩn nói lời xin lỗi với Đinh Kiêu, lại thấy Đinh Kiêu không có biểu hiện gì, chỉ cúi đầu nhìn thực đơn, thái độ này là như thế nào, anh ta dường như khinh thuwonfh ngay cả mí mắt cũng không thèm liếc một cái.
Đức hạnh gì chứ? Giống hệt khi còn bé, nhiều năm như vậy mà một chút cũng không thay đổi, Vân Cẩn đoán được ý định của em trai mình nhưng cũng nhìn thấu bộ mặt của Đinh Kiêu.
Khôn