XtGem Forum catalog
Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324792

Bình chọn: 7.5.00/10/479 lượt.

. Chưa từng nhìn thấy đứa con gái nào như thế, cậu đã gặp những bé gái khác cùng xuất thân như cậu, người nào cũng lịch sự nhai kĩ nuốt chậm.

“Ai thế?” Đinh Tuấn chị gái của Đinh Kiêu đi tới. Đinh Tuấn chỉ hơn Đinh Kiêu ba tuổi nhưng nhìn đã rất xinh đẹp, cô mặc một bộ quần áo màu hồng, nhìn như An Kỳ Nhi.

“Chị, chị xem con bé này ăn, thức ăn còn đầy miệng ma mà tay vẫn cầm.” nhìn phong cách ăn mặc của chị mình, Đinh Kiêu thầm nghĩ trong lòng, như vậy mới gọi là con gái, mặc quần hoa, trên đầu mang nơ con bướm, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dáng vẻ này thật khác so với con bé kia như mấy trăm năm không được ăn vậy.

“A, em gái nhà họ Mạnh, em gái, bánh ngọt ăn ngon không, nếu ăn ngon thì lát nữa bảo chị nha, chị sẽ nói với bảo mẫu chuẩn bị thêm nhiều cho em mang về.” Tuy Đinh Tuấn mới chỉ có mười tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, đối với Vân Cẩn rất tốt.

“Rất ngon…..rất ngon ạ.” Vân Cẩn khịt khịt nước mũi rồi lại tiếp tục cho bánh ngọt vào miệng. “Chị, chị xem cô ta nuốt nước mũi vào bụng.” Đinh Kiêu vừa cười vừa chỉ Vân Cẩn cho Đinh Tuấn nhìn.

Lúc này Đinh Tuấn cũng cười, cầm giấy ăn tỉ mỉ lau nước mũi cho Vân Cẩn, còn nhìn Đinh Kiêu nói: “Em không được khi dễ em ấy, em ấy mới bốn tuổi, còn nhỏ tuổi hơn em, em là đội viên gương mẫu mà lại không biết chăm lo cho em nhỏ.”

Đinh Kiêu khinh thường, trong lòng tự nhủ, em không thèm chơi với con nhỏ này, rồi bỗng thấy em trai Đinh Đệ đang đẩy xe đi tới, Đinh Kiêu chạy đến chơi với em trai.

Vân Cẩn tò mò nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng tự đặt biệt hiệu cho cậu là “Bánh ngọt”, bởi vì cậu là người đầu tiên cho cô ăn bánh ngọt ngon như vậy. Trong trí nhớ của cô bé ngốc năm đó người nào cho cô ăn ngon thì người đó chính là người tốt.

Từ nhỏ đến lớn, Bánh Ngọt vẫn hay xem thường cô, cô biết hắn đặt tên cho rất khó nghe “Thịt Thịt “, cô cũng biết, từ trước tới nay bọn họ vẫn giống như hai đường thẳng song song, không có người kia trong thế giới của mình.

Cô chỉ nghe được chuyện của anh khi ông nội nhắc tới, lúc anh thi đậu trung học XX, anh được tuyển thẳng vào đại học XX, lúc đó Vân Cẩn có nghe nhưng cũng không để trong lòng.

Sau này lớn lên cũng chỉ những khi lễ tết cô mới nhìn thấy anh, đó là một cậu con trai coi trời bằng vung, thỉnh thoảng còn mang theo vẻ bất cần đời, nhưng tầm mắt của anh chưa bao giờ dừng lại trên người cô quá năm giây, Vân Cẩn lúc đó đã biết anh không hề có hứng thú với mình.

Mặc dù Vân Cẩn đã rất cố gắng nhưng thông minh có hạn, cô thi không đỗ trường đại học của Đinh Kiêu, chứ đừng nói tới chuyện đi du học như anh, cô chỉ có thể cô gắng thi tốt nghiệp trung học cho thật tốt, dựa vào điểm văn cao một chút mà vào được một trường đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm biên đạo trong một đoàn kinh kịch, đem những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sỗng thường ngày viết thành những tiết mục kinh kịch.

Đinh Kiêu sau khi đi du học về nước thì ra nhập quân đội, lúc đầu Vân Cẩn không biết tại sao anh lại ra nhập quân đội nhưng sau này thì được biết ngành học của Đinh Kiêu có liên quan tới quân đội, anh là nhân tài chế tạo vũ khí được quốc gia bồi dưỡng, tương lai là cho anh vào sở nghiên cứu, nói cách khác, Đinh Kiêu là đại Giới tri thức tiền trình đi.

Vân Cẩn thấy mình và Đinh Kiêu không có quan hệ gì nên cũng không qua để ý chuyện này nhưng rất nhanh sau đó có một chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của cô.

Mạnh Tiểu Lâu thân thể vốn đã không được tốt, đã gần đất xa trời, ở trên giường bệnh đã hai ba năm nay, rốt cuộc đã không còn trụ được bao lâu, thấy bệnh tình mình trước mắt, ông đã nhờ bạn tốt của mình là Đinh Điềm Ninh một chuyện, Đinh Điềm Ninh gật đầu một cái đồng ý với nguyện vọng cuối cùng của ông. Mẹ của Đinh Kiêu- Lý Phượng Hà đã rất ngạc nhiên khi nghe được tin này từ cụ Đinh, thật là không thể tin được, đấy là Mạnh thịt thịt đó, không đúng phải là Mạnh Vân Cẩn mới đúng, cô ta lại dám si tâm vọng tưởng muốn gả cho con mình, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

“Ông nội con nói ông đã đồng ý với cụ Mạnh , sau khi ông ấy mất sẽ giúp ông ấy chăm sóc người nhà, cho nên ông con đã định hôn sự cho con với đứa cháu gái mới chỉ gặp một lần của ông Mạnh.” Lý Phượng Hà lần này cũng không có cách nào khác.

Bà chỉ có một người con bảo bối, điều kiện tốt như thế, bao nhiêu con gái nhà quyền quý đứng xếp hàng muốn gả cho nó, nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

“Cái gì gọi là không thể làm khác được nên đã định đoạt hôn sự này, ông nội có phải già rồi nên hồ đồ không, hôn nhân này con không đồng ý.” Đinh Kiêu kiên quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Tại sao mình phải lấy Mạnh Vân Cẩn vừa mập vừa đen đó, nếu cô ta xinh đẹp một chút còn có thể suy nghĩ, vấn đề là từ nhỏ cô ta đã vừa đen vừa mập, còn bẩn nữa.

Lý Phượng Hà thừa dịp chồng còn chưa nghe thấy, đánh Đinh Kiêu một cái: “Không được nói lung tung, cái gì mà già rồi nên hồ đồ? Những lời này nếu mà để cha con nghe thấy không đánh con mới là lạ.

Trong nhà Đinh Kiêu cụ Đinh rất có quyền uy, chỉ cần cụ nói một cấu thì trong nhà họ Đinh từ trên x