
i xong, ngón trỏ đưa ra, chỉ lên đầu ta.
Đầu ta ong một tiếng, ta liền nói . . . . . “Ngươi, ngươi sẽ không là muốn ta lấy thân báo đáp chứ . . .”
Ánh mắt Cừ Cử toát ra hai ngọn lửa, gắt gao nhìn ta chằm chằm, Mạc Quý nghe ta nói thế liền nhịn không được mà nở nụ cười.
“Cũng gần như thế . . . “
“Mạc Quý!” Cừ Cử ẩn nhẫn, tay nắm chặt thành quyền lạnh lùng hét lên một tiếng. Mạc Quý thu lại thần sắc cợt nhã, lúc này mới nghiêm túc nói.
“Ta cần Hồi Mộng”
Bệnh cũ khó nói, lục dạo luân hồi chính là vòng quay tuần hoàn, người may mắn dạo một vòng quỷ môn quan, chuyển thế hoàn lương đều bị cảm giác nhân sinh mới mẻ làm cho giống như một giấc mơ, Hồi Mộng ở đây chính là tiên đan thần dược cải tử hồi sinh.
“Chỉ cần ngươi cho ta Hồi Mộng, ta liền thả ngươi cùng gia gia của ngươi, cả đời sẽ không dây dưa nữa”
“Không thể!” Gia gia ta yên lặng từ đầu, lúc này đột nhiên mở miệng nói. Lão giả áo trắng phía sau ông nhíu mày, lực đạo tăng lên không ít, ta còn nhìn thấy, móng tay cảu lão ta còn đâm vào trong da thịt gia gia, trong nháy mắt máu chảy ra.
“Ta cho ngươi, ngươi mau thả gia gia của ta ra”
Mạc Quý nghe vậy liền cười, hướng tới lão giả áo trắng kia phất tay, người nọ xoay người một cái liên mang gia gia của ta biến mất trong trời tuyết mênh mông.
“Ngươi đem gia gia của ta đi đâu?”
Mạc Quý hớp rượu, nhíu nhíu khóe miệng : “Ngươi yên tâm, gia gia ngươi phải được chiếu cố tốt nhất, khi nào mang tới Hồi Mộng, ta liền thả ra, nhưng thời hạn chỉ có một tháng, qua kỳ hạn này. . . .” Hắn xoay người, ánh mắt hung ác, mở miệng nói: “Ngươi liền trực tiếp đến nhặt xác gia gia ngươi đi”
Cả người ta run lên, lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất, quay đầu liền nhìn thấy lão giả kia thả tay ra khỏi cổ ta.
Mạc Quý cười cười, hướng về giữa hồ làm động tác mời.
Cừ Cử thâm ý nhìn ta, đi nhanh tới đảo giữa hồ. Đột nhiên, ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quặc, nhưng đến tột cùng là cái gì, ta vẫn không thể nói rõ được.
Edit: Loli
Beta: Rika
Hai người kia đi đã lâu, nhưng những người có liên can như bọn ta đứng chờ lại không biết phải làm gì.
Hôn lễ bên kia hồ dường như đã tàn, vốn tưởng rằng sẽ là một màn khôi hài, không ngờ là khi những người tham dự hôn lễ vừa đi ngang qua chúng ta vừa vui vẻ nghị luận khiến người nghe không khỏi lắp bắp kinh hãi .
“Ôi chao, ngươi nói xem, một đôi tân lang tân nương, trai tài gái sắc đứng bên nhau thật xứng đôi, trước kia từng nghe nói nhị công tử Lôi Khả nổi danh, hôm nay vừa thấy, dáng vẻ đường đường, quả thực bất phàm…”
Ta cùng Lô Dĩ Ngôn nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là kinh ngạc đến cực điểm. Một đôi tân lang tân nương… Ta cùng Lô Dĩ Ngôn ở trong này, bên trong còn có một đôi tân hôn nữa?
Ta gãi gãi tóc, cười cười cản lại một vài vị khách đi qua.
“Ôi chao, các vị đại ca, chúng ta tới chậm, không được xem hôn lễ, không biết tân lang người mới nói bộ dáng như thế nào, ngươi mau cho hình dung một chút đi!”
Vị tân khách này là người hay nói, thấy ta đặt câu hỏi liền mở ngay máy hắt .”Ôi chao, cô nương ngươi không đi thật là đáng tiếc , một đôi kia quả thức tương xứng, riêng Nhị công tử kia thôi… uy vũ cao lớn, nhìn qua là biết người tập võ. Lớn lên… A… Chính là vị công tử kia!” Hắn nâng tay chỉ chỉ khuôn mặt biến sắc của Lô Dĩ Ngôn, cười nói: “Tuy rằng bộ dáng không phải rất giống, nhưng mà khí chất kia, tương xứng.”
Ta liếc liếc mắt nhìn Lô Dĩ Ngôn một cái, chỉ thấy hắn một tay nâng má, một tay ôm ngang ngực, làm như có điều gì suy nghĩ.
“Vậy tân nương tử kia ra sao?”
Một tân khách khác vội cười cười lên tiếng chen vào .”Hi, khỏi phải nói, chúng ta nguyên lai còn thắc mắc, phải là dạng nữ tử như thế nào mới có thể khiến Lôi Khả có thể cho phép cưới vào , nay vừa thấy, quả nhiên là cái báu vật. Không nói đến cái khác, nàng kia có một đôi mắt tím khiến người nhìn thần hồn điên đảo!”
Ta sửng sốt, mắt màu tím?
Sau một lúc lâu, hai người kia nói đủ, liền lắc lắc ra khỏi thành. Ta có chút suy nghĩ quay trở lại bên người Lô Dĩ Ngôn, đụng đụng bờ vai hắn.
“Ngươi đoán ra tân lang kia là ai sao?”
Lô Dĩ Ngôn thản nhiên gật gật đầu.”Cụ thể là ai còn chưa chắc chắn, thế nhưng, không thoát khỏi ba cái tên nhiều chuyện kia…”
Ba cái tên nhiều chuyện… Đây là lần đầu tiên ta nghe Lô Dĩ Ngôn dùng từ như vậy để hình dung đến ba huynh đệ đồng sinh cộng tử kia của hắn. Hắn ngại bọn họ nhiều chuyện,chỉ sợ càng nhiều là khiến bọn họ cuốn vào chuyện tai bay vạ gió này, thế nhưng… Chỉ sợ là ba cái tên đó cũng đã hạ quyết tâm, vô luận xảy ra chuyện gì đều hoa phúc cùng hưởng với nhau .
Cho tới bây giờ đều không vì điều gì khác, chỉ bởi bọn họ là huynh đệ.
Tô tỷ tỷ lui xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nàng hiển nhiên cũng đối với việc này sinh ra hứng thú, tiến lại gần nhẹ giọng nói : “Chỉ là không biết vị tân nương tử này là ai đây, lại khiến mọi người kinh diễm đến vậy.”
A Âm tựa người trên cây cột, phong tình vạn chủng phẩy phẩy khăn nhỏ .”Tô tiểu nha đầu, năng lực quan sát của ngươi quả thực kém nha, toàn bộ Lôi Khả, ngoài quân thượng ra , còn có ai là mắt tím?”
Tô tỷ tỷ sửng sốt