
một quyển
sách xem. Bên tay phải của hắn để một mâm quả tiên món ăn đủ loại màu sắc, phía
sau là hai tiên tỳ phẩy quạt tạo mát cho hắn, vô cùng tự tại. Mà đổi lại, Ly
Ương ôm Xuân Liễu, ngồi chồm hổm ở cửa sổ, tràn ngập oán niệm vẽ vòng tròn
nguyền rủa người khốn kiếp đoạt đi địa bàn của mình, còn không phát giác gì.
Bạch Nhiễm mặc dù không ở lại núi Nguyên Hoa như lời hắn, nhưng từ trong khoảng
thời gian này Ly Ương mở mắt đến khi nàng nhắm mắt lại, hắn đều ở tại chỗ.
Người này chẳng những đoạt xích đu dành riêng cho nàng, đoạt bóng cây chuyên
dụng của nàng. Cực kỳ ghê tởm nhất chính là, không có chuyện còn từ hầm rượu
của nàng chọn một hai bình rượu ngon uống. Quả thật là hành động của cường đạo!
Nghĩ tới đây, Ly Ương đỏ mắt, sát khí tán loạn. Đáng thương cho Xuân Liễu trong
ngực nàng, bị nàng vô ý thức đè xuống, đã sớm phải không hình mèo.
Một người như thế, đuổi không đi, tránh không khỏi, làm sao bây giờ? Trừ tức
ra, Ly Ương thật sự không nghĩ ra biện pháp thứ hai. Ghê tởm chính là Bạch
Nhiễm lại vẫn cứng rắn phô trương lớn ra, một lát bảo tiểu hồ ly đưa quả tiên,
một lát lại sai người đưa văn thư tới xử lý, cơ hồ không có một khắc ngừng
nghỉ, khiến cho nàng muốn bỏ qua cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên Ly Ương đáng thương hôm nay chỉ có thể luân lạc tới ngồi chồm hổm bên
trong phòng mình, không ra cổng trước không bước cổng sau.
Nghĩ tới đây, Ly Ương liền ôm Xuân Liễu, một hồ ly một mèo đôi mắt đẫm lệ nhìn
nhau. Một cảm thán đời hồ nhấp nhô của mình. Một cảm thán đời mèo khổ ép của
mình. Quả thật là một đôi chủ tớ thảm đạm cực kỳ đáng thương.
“Hả, Bạch Nhiễm, sao ngươi lại ở chỗ này?” Mộ Nghi nhận được tin tức mới đặc
biệt sang đây xem Ly Ương, thuận tiện xem tuồng hay, thấy Bạch Nhiễm nằm ở bên
ngoài vẻ mặt thích ý, vẫn không nhịn được chen vào đôi câu.
“Ta không ở nơi này, còn có thể ở đâu?” Bạch Nhiễm nhíu mày, giọng nói đương
nhiên giống như nơi này là Thanh Khâu của hắn.
Mộ Nghi ngạc nhiên, trong lòng không khỏi cảm thán, Bạch Nhiễm quả nhiên không
hổ là Bạch Nhiễm. Quay đầu, nàng đã thấy được Ly Ương ở cửa sổ ngó dáo dác. Mộ
Nghi khẽ mỉm cười, nói với Bạch Nhiễm: “Bạch Nhiễm, mặt trời vừa đúng, ngươi cứ
tiếp tục ở chỗ này hứng gió đi. Ta đi vào trong nhà đòi miếng nước uố́ng, lúc
này đang giữa trưa, ở tại bên ngoài thật đúng là không dễ chịu a.”
Nói xong, cũng không để ý phản ứng của Bạch Nhiễm là gì, trực tiếp xoay người
đi tới nhà gỗ đang mở ra một nửa.
“Để cho ta xem, thật đúng
là gầy một vòng lớn.” Vừa mới vào nhà, Mộ Nghi liền kéo Ly Ương trên dưới trước
sau nhìn kỹ một vòng, vẻ mặt ghét bỏ ôm mặt trái xoan của nàng cau mày nói,
“Chậc chậc, nhìn mặt mũi này của ngươi, một vòng nữa, cũng sắp lớn cỡ bàn tay.
Còn có vẻ mặt này, ngay cả người chết cũng mạnh khỏe hơn ngươi.”
Ly Ương im lặng, ngước đầu, mặc cho Mộ Nghi nắm cằm nàng nhìn trái nhìn phải.
Đợi đến khi Mộ Nghi ghét bỏ đủ rồi, buông tay ra, Ly Ương mới buồn bã liếc nàng
một cái, ôm Xuân Liễu ngồi chồm hổm đến bên giường, thấp giọng nói: “Mộ Nghi,
ngươi nói rõ cho ta, vì sao hiện tại mới đến thăm ta. Ta còn tưởng rằng ngươi
không tới.”
Nghe ra ủy khuất và buồn bã trong lời nói của Ly Ương, Mộ Nghi ho khan hai
tiếng, ngồi vào bên cạnh người nàng, vuốt đầu của nàng an ủi: “Ta đây không
phải vừa biết liền vô cùng lo lắng chạy tới sao? Thời gian trước đến đất hoang
một chuyến, hôm qua mới trở về.”
“Nghe nói ngươi vô duyên vô cớ té xỉu nhiều lần, hơn nữa thế nào cũng gọi không
tỉnh, như vậy là xảy ra chuyện gì?” Thấy Ly Ương rầm rì hai tiếng, sắc mặt
trắng bệch như tờ giấy của nàng, Mộ Nghi nhớ tới chuyện mình vẫn lo lắng sau
khi nhận được tin tức.
“Không biết. Bạch Nhiễm nói hắn cũng không rõ ràng nguyên nhân gì, bất quá sẽ
không có cái gì đáng ngại.” Ly Ương buồn bực trả lời vấn đề của Mộ Nghi. Nhớ
tới câu trả lời Bạch Nhiễm cho nàng, nàng liền tức ngực muốn chết, còn không
bằng không trả lời!
Nhớ tới Bạch Nhiễm vô cùng nhàn hạ thoải mái ở ngoài phòng, Mộ Nghi đột nhiên
yên lòng. Nếu thân thể Ly Ương thật sự có vấn đề gì, Bạch Nhiễm còn có thể nhàn
nhã như vậy? Bất quá hắn thật không rõ ràng lắm nguyên nhân sao? Mộ Nghi âm
thầm lắc đầu, không còn nghĩ nhiều, ngược lại tò mò nhìn Xuân Liễu bị Ly Ương
ôm vào trong ngực mãi. “Tên tiểu tử này ở đâu ra? Bạch Nhiễm chuẩn bị cho
ngươi?”
“Hạng Thành đưa cho ta.” Ly Ương bĩu môi, liếc mắt nhìn Bạch Nhiễm ngoài cửa
sổ, tên cướp đó làm sao có thể làm chuyện tốt?
Mộ Nghi đưa mặt sát vào Xuân Liễu đang vùi ở trong ngực Ly Ương ngáp, cơ hồ sắp
đụng phải chóp mũi nó. Nhìn chăm chú vào tròng mắt lam nhạt của Xuân Liễu hồi
lâu, ánh mắt trượt đến phong ấn huyền châu trên cổ nó, môi đỏ đẹp của Mộ Nghi
không tiếng động cong lên một đường cong hoàn mỹ. Ngón tay điểm nhẹ, Mộ Nghi
hướng phía Ly Ương nói: “Hạng Thành thật đúng là tặng ngươi vật nhỏ thú vị.”
Ly Ương ôm lấy Xuân Liễu, cọ xát da lông mềm mại của nó, “Đúng vậy a, yêu chết
nó.”
Thấy biểu tình sinh động của Ly Ương lúc trêu chọc Xuân Liễu, Mộ Nghi không
khỏi cảm thán trong bụ