
Mùa hè một năm trước, bầu trời biếc
xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió.
Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà
lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái
thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế
giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra.
Với hàng mi rũ xuống, miệng thì
thào, hơi thở đều đều còn vương hương vị đặc biệt ngọt ngào, giờ phút này nó
đang nhắm mắt lại dáng vẻ ngủ say bất tỉnh – hình thượng thiếu niêu bất hảo khiến
tôi đau đầu, nhìn như thế nào cũng không ra dấu vết của một kết quả công nghệ
cao.
Thật không biết nhóm phụ trách thiết
kế rốt cuộc có ý gì mà bỏ vốn vào một hạng mục lớn đến thế, vậy thì ít nhiều
cũng phải phát triển ra một hình tượng hoàn mỹ mới phải chứ. Nam Lăng từng nói
cho tôi biết, kinh phí cho hạng mục người nhân tạo lần này rất lớn, những dãy số
không phía sau đủ hù chết người. Thời điểm ấy tôi còn mặc sức tưởng tượng nửa
ngày, trong lòng trong mắt phác họa ra vô số gương mặt anh tuấn, kết quả…
Được rồi được rồi, tôi thừa nhận trước
khi nhóc con này chưa chính thức ‘sống’ mà oán thầm như vậy là không đạo đức lắm,
vậy là tôi gắng hết sức tìm từ để hình dung sự tốt đẹp của nó.
Khách quan đánh giá thì khuôn mặt nhỏ
bé này cũng coi như đáng yêu - dù sao đáng yêu là một từ ngữ khoan dung, giống
như bây giờ vậy, cho dù thịt ở má có ít một chút, lỗ tai giấu sau tóc có lớn một
chút, đôi môi nhỏ cũng tựa như đang dỗi ai mà biên độ cong lên có hơi khoa
trương một chút, nhưng nói tóm lại, gương mặt này vẫn khiến người khác phải
thích.
Đi trên đường hẳn là có hơn phân nửa
mọi người sẽ quay lại nhìn, trong đó các bà mẹ chắc hẳn chiếm đến hơn 70%.
Kỳ thật không thể trách tôi soi mói quá
mức, sống lâu cùng Nam Lăng đẹp đến thế, tiêu chuẩn cái đẹp của tôi tất nhiên
hà khắc hơn người thường, huống chi, có thể dùng ánh mắt không kiêng nể gì đánh
giá một người nhân tạo một cách tỉ mỉ, cơ hội như thế không phải ai cũng có.
Từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến
đầu…
Không biết trình tự vận hành thử chết
tiệt này phải tiến hành đến khi nào, sinh vật trên giường ngay cả động tác xoay
người cũng không có, cứ mãi tư thế đó mà bắt tôi nhìn tới nhìn lui đến ba mươi
ba lần.
Thật nhàm chán…
Những hưng phấn và hiếu kỳ lúc ban đầu
đã bị sự chờ đợi buồn tẻ mài đến chẳng còn lại gì, suy nghĩ không biết đến khi
nào thứ này mới có thể tỉnh lại, mà tôi lại phải tách ra khỏi cuộc sống chung với
Nam Lăng một đoạn thời gian, thế là buồn bực.
“Công việc thiết kế và chế tạo của
chúng ta đến đây thì xong cả rồi, quan sát hậu kỳ và ghi chép, chạy thử, về sau
phải nhờ Trác Việt anh!”
Nhớ tới thời điểm kia, Nam Lăng mang
theo hành lý thật to, đem từng thứ từng thứ của bản thân dọn khỏi căn phòng chúng
tôi sống chung, thế mà trên mặt còn có thể mỉm cười nói ra những lời ấy, tôi liền
hận đến nghiến răng.
“Vì sao là anh? Vì sao quan sát một người
nhân tạo chúng ta phải tách ra? Em là chủ thiết kế dự án này, chẳng lẽ em không
muốn là người đầu tiên nhìn đến thành quả sao?” Thời điểm ấy tôi cơ hồ phẫn uất
đến rống lên - dù sao kể từ khi bắt đầu học trung học, tôi và Nam Lăng chưa từng
xa nhau trong thời gian dài đến thế, mà ngay cả tham gia vào công trình nghiên
cứu trí tuệ máy móc, tôi cũng là đi theo Nam Lăng.
“Chỉ một năm mà thôi, Trác Việt anh
đừng để ý như vậy!” Nam Lăng vẫn lộ ra nụ cười chết người khiến không ai có thể
cự tuyệt, hơn nữa căn bản còn không cho tôi đường sống phát biểu ý kiến, “Cái gọi
là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh nếu biết em là chủ thiết kế người
nhân tạo này, thì anh phải nghĩ đến suy nghĩ của em đã trở thành xu hướng tâm
lý bình thường rồi chứ. Ý kiến của em trong việc tham dự hậu kỳ cũng không có lợi
cho cải tiến kỹ thuật sau này. Cho nên tất cả mọi người mới nghĩ đến việc để không
gian không bị quấy nhiễu lại cho anh, để anh quan sát hậu kỳ và ghi chép là thích
hợp nhất. Về phần sao lại là anh… Trác Việt chẳng lẽ anh không phải người đáng
để em tin tưởng nhất sao?”
Nam Lăng luôn chỉ cần với câu nói đầu
tiên là xoay được tôi, lần này cũng không ngoại lệ. Tôi thở dài một tiếng, duỗi
tay kéo em vào ngực, “Vậy… Trong khoảng thời gian này chẳng phải là anh không
thể thường xuyên gặp em sao? Mới nghĩ thôi đã cảm thấy buồn bực… Còn có tên người
nhân tạo phiền phức kia nữa, hy vọng đừng xuất hiện vấn đề không tưởng…”
“Việc này anh không cần lo lắng,
toàn thân nó đều là do mô phỏng mà tạo thành, mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế
bào… cho dù là dùng y học tinh vi nhất kiểm tra đo lường cũng sẽ không tìm ra nửa
phần khác biệt so với con người… Nói cách khác, nó là người ra đời thông qua sự
kết hợp giữa tinh trùng và trứng, kết hợp với phương thức thứ ba là kỹ thuật…”
“Em chắc chắn đến vậy sao? Vật thí
nghiệm đầu tiên luôn có khuyết điểm cần lo lắng chứ!” Chẳng thích không khí lãng
mạn khi em tựa vào lòng ngực tôi mà còn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy thảo
luận vấn đề học thuật, tôi chỉ có thể đả kích để em im l