Polly po-cket
Hẹn Ước

Hẹn Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325833

Bình chọn: 8.00/10/583 lượt.

ấp nhất, những lúc khiến người ta nghẹt thở nhưng hầu như anh chưa

từng cầu xin Phật tổ phù hộ.

Những lúc đó, anh đã suy nghĩ điều gì?

Trần Minh Sinh yên lặng cúi đầu, nhớ lại ký ức xưa khiến anh bỗng bật cười. Anh lắc đầu, đưa điếu thuốc lên miệng.

Nghĩ gì chứ?

Đương nhiên là nghĩ làm sao để giữ mạng sống.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Dương Chiêu dừng trước gian phòng thờ nhỏ.

Gian phòng thờ nằm phía sau tượng Bồ Tát, có một mảnh sân, bên trong sắp xếp theo kiểu từng phòng nhỏ, thờ phụng mấy bức tượng Phật. Dương Chiêu

không ngước nhìn chỉ dừng chân.

Nền và tường trát xi măng. Một bức tượng Bồ Tát nhỏ đặt trên chiếc bàn đơn giản.

Tượng Bồ Tát này có năm đầu, màu sắc không rõ ràng, phủ một lớp bụi mỏng.

Nơi này rất khuất, không một bóng người, vô cùng im ắng.

Dương Chiêu đứng trước tượng Bồ Tát, từ từ chắp tay hành lễ, nhắm mắt lại, cúi đầu khấn vái.

Trần Minh Sinh hút thuốc xong, lúc trở về tìm Dương Chiêu liền thấy hình ảnh này —— ở một góc sáng sủa của ngôi chùa, có một cô gái mặc trang phục

đơn giản, cúi đầu cầu nguyện trước bức tượng Phật nhỏ bé.

Trong khoảnh khắc đó, Trần Minh Sinh dừng chân, anh không đi về phía trước, cũng không gọi cô.

Anh chợt có ý nghĩ hơi ích kỷ, hy vọng Dương Chiêu có thể đứng lâu một chút.

Anh có cảm giác, người trong đầu Dương Chiêu lúc này nhất định là anh.

Trần Minh Sinh xác định rõ ràng, anh không tin Phật. Nhưng hiện tại, anh cảm thấy hơi nghi ngờ, vì lúc người con gái kia đứng cầu nguyện trước mặt

Bồ Tát, anh thực sự có cảm giác mình được phù hộ.

Cảm giác này khiến anh muốn khóc.

Vì thế hình ảnh này trở thành bức tranh quan trọng nhất trong cuộc đời

Trần Minh Sinh. Trong bức tranh này mỗi một nhành cây, ngọn cỏ, viên

gạch đều trở thành ký ức quý giá nhất của anh.

Trần Minh Sinh ôm Dương Chiêu từ phía sau.

Dương Chiêu không hề giãy dụa.

Trần Minh Sinh hỏi: “Sao không lần nào em bị hù thế?”

Dương Chiêu thản nhiên nói: “Em ngửi thấy mùi hương của anh.”

Trần Minh Sinh mỉm cười: “Em cầu nguyện gì thế?”

Dương Chiêu nói: “Em nói rồi, em cầu nguyện với Bồ Tát, không nói cho anh nghe đâu.”

“Được rồi.” Trần Minh Sinh cũng không hỏi nhiều, nâng cằm Dương Chiêu, dịu dàng hôn lên môi cô.

Người anh mang theo mùi thuốc lá nồng đậm, Dương Chiêu bừng tỉnh trong nụ hôn ấm áp: “Anh để ý chút chứ, đây là chùa mà.”

“Ừm…” Trần Minh Sinh ngẩng đầu, như nói với Bồ Tát: “Rất xin lỗi.”

Dương Chiêu: “…”

Cô kéo Trần Minh Sinh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em thấy đưa anh đến đây là quyết định sai lầm.”

Trần Minh Sinh đáp ngay: “Không, anh thích nơi này.”

Dương Chiêu sửng sốt, Trần Minh Sinh ít khi biểu hiện vui buồn chính xác như vậy. Bước chân của cô chậm lại: “Thích nơi này?”

“Ừm.” Trần Minh Sinh nhìn phía trước, Dương Chiêu vẫn nghiêng đầu nhìn anh, Trần Minh Sinh quay lại hỏi: “Em sao thế?”

“Không sao.” Dương Chiêu và Trần Minh Sinh xuống núi theo lối sau của đỉnh Bồ Tát.

Bậc thang sau núi quanh co hơn nhiều so với phía trước, Dương Chiêu đi xuống, vừa nhìn đã nói: “Anh cẩn thận nhé.”

Trần Minh Sinh chống nạng, vịn bên cạnh, đi xuống từng bước.

Bậc thang bị thiếu nhiều bậc, Dương Chiêu nhìn mà mất hồn, vội kêu lên: “Đừng vội, anh đi vững vàng một chút.”

“Không sao mà…” Trần Minh Sinh nói với Dương Chiêu vẻ hơi bất đắc dĩ: “Em thấy anh ngã khi nào chưa?”

Dương Chiêu nhìn anh: “Lúc ở trường trung học thực nghiệm, em không đỡ thì anh ngã rồi.”

Trần Minh Sinh chỉ nói cho có không ngờ Dương Chiêu trả lời nhanh như vậy, anh xoa mũi: “Nhưng cũng không ngã mà…”

Dương Chiêu lại tiếp: “Vì ở đó bằng phẳng, không giống nơi này, anh ngã từ đây thử xem?”

Môi Trần Minh Sinh mấp máy nhưng không nói gì.

Dương Chiêu: “Đưa nạng cho em, anh vịn bên cạnh mà đi.”

Trần Minh Sinh không dám cãi lại, đưa nạng cho Dương Chiêu, còn mình vịn bậc thang bên cạnh từ từ đi xuống.

Đến lúc dạo xong đỉnh Bồ Tát đã là chiều tối.

Dương Chiêu: “Ngày mai chúng ta đi ngắm tháp kỹ hơn, giờ đi ăn cơm trước đã.”

Con đường từ quảng trường đến đỉnh Bồ Tát có nhiều quán cơm và đồ ăn vặt,

Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đến con phố ngăn nắp đó, chọn một quán

cơm.

Chọn đồ ăn xong, phục vụ hỏi: “Anh chị uống gì?”

Dương Chiêu theo bản năng tính nói nước khoáng, Trần Minh Sinh lại nói trước: “Cho tôi hai chai bia.”

Dương Chiêu quay sang: “Trần Minh Sinh?”

Trần Minh Sinh: “Hửm?”

Phục vụ hỏi: “Anh chị còn gọi thêm gì không?”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không.”

Phục vụ đi xuống, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “Anh nghĩ sao mà uống bia?”

Trần Minh Sinh nhìn tay mình: “Dù sao cũng chẳng làm gì.”

Dương Chiêu ngẫm lại, cũng đúng, đi du lịch vốn để thư giãn, uống chút rượu

bia cũng bình thường. Cô nhìn phục vụ: “Ngại quá, cho thêm hai chai bia

nữa.”

Trần Minh Sinh: “…”

Dương Chiêu nhìn anh: “Em uống với anh.”

Trần Minh Sinh mỉm cười: “Được.”

Kết quả là dọn đồ ăn lên, hai người không ai đụng đũa. Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu: “Sao em không ăn?”

Dương Chiêu nói: “Ăn nhiều sẽ không uống nổi.”

Trần Minh Sinh bật cười: “Đây đâu phải nhiệm vụ, không cần phải uống hết, em uống không hết thì đưa anh.”