
vậy, hai người cãi nhau à”
Vẻ mặt Tống Huy hơi bối rối, “Đâu có.”
Tưởng Tình căn vặn: “Có phải do hai chúng ta đã thắng quá nhiều hay không?”
Tống Huy sờ đầu Tưởng Tình, “Có gì đâu.”
Tưởng Tình bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Sao phải nhường chứ, em cũng là phụ nữ, sao không thấy bọn họ nhường em chút nào.”
Tống Huy véo cái mũi nhỏ của cô, nói: “Em quá lợi hại, đạt đến trình độ của nghiên cứu sinh rồi, anh không cần bọn họ nhường.”
Tưởng Tình cười tủm tỉm kéo Tống Huy: “Để cho em thắng lớn cô ấy thêm hai lần nữa, được không? Dù sao chúng ta cũng chỉ thắng cô ấy có hai trăm, cũng không tính là nhiều cho lắm.”
Tống Huy nói: “Em thích sao thì cứ chơi vậy, không sao đâu. Cùng lắm thì tí nữa không cần cô ta trả hết là được mà.”
“Ok.”
Trở lại bàn mạt chược, Dương Chiêu chăm chú xem bài mình. Sau khi nghe Tống Huy nói, trong lòng Văn Lỗi cảm thấy là lạ, anh ngồi lại trên ghế,
Dương Chiêu chỉ cách anh nửa mét.
Cô ngồi rất thẳng, nhưng cũng
không phải dạng cứng nhắc mà trông hết sức tự nhiên, thắt lưng thẳng tắp lại thả lỏng. Cô chăm chú nhìn bài của mình, dường như đang suy nghĩ
tiếp theo sẽ đánh quân gì.
Cô đánh bài rất chú tâm, nhưng Văn Lỗi cảm thấy cô chú tâm không phải bởi vì thua nhiều nên muốn thắng lại,
chỉ là cô nghiêm túc với việc của mình mà thôi.
Văn Lỗi cúi đầu rút một điếu thuốc, nhoẻn miệng cười.
Bất luận Tống Huy đã nói gì, Văn Lỗi vẫn cảm thấy Dương Chiêu không hề làm cho người ta cảm thấy ghét.
Một lát sau, Trần Minh Sinh chống nạng bước lại.
Văn Lỗi vội vàng đứng lên, “Anh Sinh! Nấu xong cơm rồi ạ?”
Trần Minh Sinh: “Đang làm cá hấp cách thủy, một lúc nữa có ăn.”
Chú Vương đứng lên, nói với Trần Minh Sinh: “Minh Sinh à, cậu ngồi chơi đi.”
Trần Minh Sinh: “Chú không chơi nữa sao?”
Chú Vương xoa thắt lưng: “Thôi thôi, già rồi, ngồi một lúc tê hết cả người, tôi đi vào phòng xem TV đây.”
Trần Minh Sinh chống nạng ngồi vào vị trí của chú Vương, vừa vặn là ngồi đối diện với Dương Chiêu. Ngọn đèn đang chiếu phía trên Dương Chiêu, Trần
Minh Sinh ở bên kia có chút lờ mờ, trong phòng khói thuốc lượn lờ, ngọn
đèn trên trần nhà chiếu vào tấm vải trắng trên bàn mạt chược, có vẻ hơi
chói mắt.
Dương Chiêu nheo mắt, thấy bóng dáng Trần Minh Sinh cúi đầu châm một điếu thuốc, bỗng nhiên khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Tống Huy và Tưởng Tình đều chăm chú nhìn bài của mình, chỉ có Văn Lỗi thấy được nụ cười của Dương Chiêu.
Nụ cười đó khiến anh sửng sốt.
Dường như anh hiểu rõ hàm nghĩa của nụ cười ấy, nhưng chờ đến khi tỉ mỉ suy nghĩ, thì lại không hiểu gì hết.
Nụ cười của Dương Chiêu chỉ thoáng qua, chờ khi Trần Minh Sinh hút xong
thuốc ngẩng đầu lên, ánh mắt Dương Chiêu đã chuyển về những quân bài.
“Đánh tiếp hay chơi ván mới đây?” Trần Minh Sinh hỏi.
Tưởng Tình vội vàng liếc mắt nhìn Tống Huy, Tống Huy hiểu, lên tiếng: “Đánh tiếp đi, cũng đánh được nhiều rồi mà.”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Đến lượt Dương Chiêu, cô hạ xuống quân bài tam vạn.
Tưởng Tình: “Ra! Ngũ khẩu.”
Trần Minh Sinh nhìn bài một lúc, sau đó đánh ra quân nhị vạn.
“Ơ?” Dương Chiêu nhìn bài của mình một chút, nói: “Ra.”
Cô nhặt quân bài nhị vạn lên, ba quân nhị vạn được xếp thành một loạt.
Tưởng Tình nhanh chóng liếc mắt nhìn Tống Huy, Tống Huy cúi đầu nhìn bài của mình.
Dương Chiêu cảm thấy vòng này cứ lạ lạ, tốc độ đánh bài của mọi người rõ ràng chậm hơn trước.
Tưởng Tình là nhà trên của Trần Minh Sinh, lúc chú Vương còn chơi, cô ấy có
thể cảm giác được chú muốn ù đơn để phá tan ván bài, nhưng đến khi đổi
thành Trần Minh Sinh, liên tục phải đổ xúc sắc vài ván, cô lại cảm thấy
có chút mê man.
Cô sợ lại giúp Trần Minh Sinh điểm pháo, khẽ đá mắt về phía Tống Huy.
“Bát khẩu.”
Tống Huy đẩy bài ra, “Ù rồi, ha ha, bà xã.”
Không đợi anh ta hết vui mừng, Trần Minh Sinh đặt bài ra, tay vẫn cầm điếu thuốc, thấp giọng nói: “Ngại quá. Chặn.”
Mọi người cũng nhìn qua, Trần Minh Sinh ù trắng, còn Tống Huy ù đơn. Bởi vì Trần Minh Sinh là nhà trên, nên ván ù này bị ngăn cản.
Tưởng Tình nhìn thoáng qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật may là cùng ù bình thường.
Văn Lỗi thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhìn đi, đang báo thù đấy.
Dương Chiêu không hiểu gì tiếp tục đánh bài, cô không nhìn ra ai lợi ai
không, nhưng ở mấy vòng tiếp theo, Dương Chiêu vẫn chưa ăn nổi một vòng.
Một lát sau, chú Vương cũng đi ra nhìn một chút.
“Này, tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Vừa vặn đánh xong một vòng bài, Trần Minh Sinh đứng lên, nói: “Cháu đi coi
nồi cá, chú chơi tiếp hộ cháu đi.” Anh chống nạng vào bếp, Dương Chiêu
quay đầu nói với Văn Lỗi: “Anh có thể chơi giúp tôi một lúc được không.”
Văn Lỗi hiểu ý, “Ok, để tôi.”
Dương Chiêu đứng lên, đổi vị trí cho Văn Lỗi, sau đó cũng đi vào nhà bếp.
Nhà bếp của nhà Trần Minh Sinh không có cửa, chỉ được ngăn bằng một tấm
vải. Dương Chiêu thả tấm vải xuống, che khuất hơn nửa tầm nhìn với bên
ngoài.
Trần Minh Sinh đứng bằng một chân, đang nhìn chiếc nồi trên bếp.
Dương Chiêu đi về phía anh.
Cô im lặng nhìn anh, Trần Minh Sinh nhịn một lúc, không thể tiếp tục nhịn
được nữa, khẽ cười một