
“Nể mặt ai?”
Ngô Kiến Sơn nhếch môi: “Còn hỏi ai.”
Trần Minh Sinh cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Ngô Kiến Sơn đợi một lúc rồi nói tiếp: “Giang Danh, sòng bài Vạn Phát trước giờ do Lưu Vĩ quản lý, bây giờ cậu đột nhiên muốn qua, không sợ gặp
chuyện bất trắc à?”
Trần Minh Sinh vẫn rũ mắt xuống, không biết
đang nhìn nơi nào. Nghe những lời của Ngô Kiến Sơn, mắt anh khẽ nhíu
lại, ánh mắt tối tăm xuyên qua làn khói mỏng manh.
Thoải mái, vô vị.
“Xảy ra chuyện gì?” Trần Minh Sinh thản nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?”
Ngô Kiến Sơn nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, nét mặt không hề thay đổi, anh ta ngồi một lúc cuối cùng chỉ cười một tiếng: “Tôi đã nói…”
Trần Minh Sinh lại cúi xuống hút thuốc.
“Ta đã từng nói với Lưu Vĩ, bảo cậu ta phải ý tứ khi nói chuyện.” Ngô Kiến
Sơn bất đắc dĩ: “Cậu có biết, thằng nhóc đó trước giờ vẫn vậy, đến bây
giờ vẫn chưa biết kiềm chế.”
Trần Minh Sinh cười lạnh một tiếng, không nói gì.
“Tôi biết cậu chướng mắt với nó.” Ngô Kiến Sơn thở dài, “Nó ngáng chân cậu
khắp nơi, chẳng phải vì cậu vốn không thèm liếc mắt nhìn nó một cái đó
sao?”
Trần Minh Sinh búng tàn thuốc, “Có cậu nhìn là được rồi, cần chi người nhiều.”
Ngô Kiến Sơn cười: “Gần đây nó làm được vài chuyện rất ngon lành, bây giờ
cũng có thể nói chuyện trước mặt anh Bạch được rồi. Dù cậu chướng mắt nó thì cũng phải nể mặt anh Bạch chứ, nếu không đều khó cho chúng ta.”
Trần Minh Sinh không đáp lại mà chỉ hỏi: “Sòng bài Vạn Phát, được không?”
Được hay không.
Ngô Kiến Sơn thở dài: “Đương nhiên là được, anh Bạch đã lên tiếng, cậu được tự do lựa chọn, nhưng mà —”
“Vậy được rồi.” Trần Minh Sinh nói: “Ngày mai, tôi sẽ qua đó xem thử.”
Ngô Kiến Sơn nhìn Trần Minh Sinh, cười cười: “Giang Danh, Lưu Vĩ là người thâm độc, cậu đừng ép quá.”
Trần Minh Sinh ném tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Sơn.
“Chẳng phải chỉ giết được một cảnh sát thôi sao?”
Ngô Kiến Sơn dừng lại hỏi: “Sao cậu biết.”
“Chậc.” Trần Minh Sinh hừ lạnh một tiếng: “Nó ước gì tôi biết chuyện đó.”
Ngô Kiến Sơn cũng hiểu ra: “Đúng vậy, đây là công lao lớn nhất của nó. Bây
giờ nó dùng việc này có thể ngáng được cậu.” Ngô Kiến Sơn dừng lại xong
nói tiếp: “Nhưng có thể giết Nghiêm Trịnh Đào cũng phải có bản lĩnh, khó trách gần đây anh Bạch coi trọng nó.”
Trần Minh Sinh cười khẩy:
“Hai chúng ta cực khổ bán mạng theo anh Bạch bao năm nay, nó chỉ giết
được vài tên cảnh sát liền leo lên tới đây, cậu nhịn được à?”
Ngô Kiến Sơn nghe thế, sắc mặt không tốt lắm: “Vậy có cách nào chứ, cậu
cũng biết rồi đấy, từ khi vợ tôi sinh con, tôi coi mẹ con nó như sinh
mạng của mình. Bây giờ cậu lại thế này, lấy gì để liều với Lưu Vĩ.
Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn sắc mặt Ngô Kiến Sơn, một lúc sau thì khẽ
cười: “Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, tôi nói đùa thôi. Nó thích thì để nó
làm, dù sao cũng là lợi ích chung cả.”
Ngô Kiến Sơn cũng nghĩ
thông, cười với Trần Minh Sinh: “Mẹ nó, đầu óc cậu đúng là vô cùng xảo
quyệt.” Anh ta đứng lên khỏi sô pha, đến gần Trần Minh Sinh, nói rất
nhỏ: “Cậu biết không, mấy ngày nữa nó phải đi chuyển hàng, chờ nó trở
về, tất cả sẽ —” Ngô Kiến Sơn không nói hết lời mà dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau.
Trần Minh Sinh lắc đầu, có chút không yên
tâm: “Bây giờ kiểm soát chặt như vậy, nó có thể đi được bao nhiêu, mình
nó còn không đủ, lấy đâu chia cho chúng ta.”
Nét mặt Ngô Kiến Sơn như xem xét, ánh mắt thăm dò, đưa tay ra trước người Trần Minh Sinh, sau đó chậm rãi giơ bốn ngón lên.
Sắc mặt Trần Minh Sinh rất bình thản nhưng tim đập rất nhanh.
“Đùa à…” Anh trợn mắt.
Ngô Kiến Sơn cười lạnh, không nói gì.
Trần Minh Sinh không kìm nổi, rút một điếu thuốc.
Bốn ngón tay, số bốn — Heroin.
Heroin được mệnh danh là vua của thế giới thuốc phiện, nói trắng ra là thành
phẩm tinh luyện. Trải qua các quá trình tinh luyện không giống nhau,
heroin có độ tinh khiết khác nhau, heroin số bốn có độ tinh khiết lên
tới 90%.
Trước đây Bạch Cát cũng bán số bốn, nhưng số lượng rất ít.
Trần Minh Sinh nói với Ngô Kiến Sơn: “Lưu Vĩ này, quả nhiên to gan.”
“À, mạng chó mà, đương nhiên gan phải to rồi.” Ngô Kiến Sơn ngồi hút thuốc bên cạnh Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lại tiếp: “Chuyến này thật béo bở, không biết thằng này vơ vét được bao nhiêu.”
Sắc mặt Ngô Kiến Sơn khó kìm được sự ghen tỵ, múa máy ngón tay: “Ít nhất là số này.”
Trần Minh Sinh yên lặng hút thuốc.
Chuyến hàng này ít nhất phải trên 1.5 kilogram.
Nếu bị bắt, Lưu Vĩ chết chắc.
Ngô Kiến Sơn hút thuốc xong liền rời khỏi phòng.
Trần Minh Sinh nằm một mình trên giường khách sạn, suy nghĩ thật lâu cuối cùng gọi điện thoại cho chú Từ.
“Tin tức là chuẩn xác.”
“Cháu chắc chắn?”
“Dạ.” Trần Minh Sinh tựa vào đầu giường: “Chú Từ, lần này là heroin.”
“Ừ—?” Chú Từ ừ một tiếng thật dài, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: “Cháu có chắc chắn không?”
“Tin tức từ Ngô Kiến Sơn, không sai đâu.”
Điện thoại im lặng một lúc, chút Từ nói: “Tiếp theo cháu tính làm gì?”
Trần Minh Sinh: “Cháu sẽ lấy sòng bài Vạn Phát của Lưu Vĩ, ngày mai qua đó.”
“Được.” Chú Từ nói: “B