
c quen thuộc, con đường quen thuộc, phương hướng quen thuộc,
tất cả đều tuôn trào lên, nhấn chìm anh, dâng trào lên. Nơi sự phồn hoa
của thành phố này, đã bao nhiêu lần lái xe qua như vậy, vốn dĩ con đường này đáng lẽ nên quen thuộc như lòng bàn tay. Hơn nữa đốm đỏ nhấp nháy
trên màn hình của xe, men theo bản đồ chầm chậm sáng lên, chỉ thị cho
anh biết vị trí hiện tại
Khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, dường như tất cả các ngõ
ngách trên thế giới này, cho dù là nơi xa xôi bên kia đại dương, cũng có thể được vệ tinh GPS tìm thấy.
Nhưng có những thứ, rõ ràng là ở ngay bên cạnh, lại không có cách nào tìm được nó.
Giống như tất cả phụ nữ, Giang Tây thích đi dạo phố, Mạnh Hòa Bình
rất ít khi đi cùng cô, bởi vì bận, mà bình thường Giang Tây cũng bận,
hai người rất ít khi ở cùng nhau, cho dù ở cùng nhau cô cũng không hề
giống với những người con gái khác, cứ luôn bám lấy anh không rời ra. Đa phần đều là cô đi dạo phố cùng bạn bè.
Đi mua giày, nhân viên của hàng nửa quỳ trên nền nhà, thử kiểu
giày一一cho Giang Tây so sánh xem, đôi giày da Italy rất đẹp, có khắc hoa
tinh xảo và hạt thạch anh nhỏ, phát ra mùi hương đặc biệt của da.
Giang Tây hỏi anh: "Đôi nào đẹp?"
Anh quỳ xuống giống như là nhân viên cửa hàng, chăm chú quan sát lúc lâu, mới nói: "Đôi màu trắng đẹp."
Giang Tây mỉm cười: "Em cũng thấy đôi đó được, mặc váy nhất định là
sẽ rất đẹp." Lại nói: "Nhưng mấy người cũng cố chấp quá, 10% cũng không
chịu giảm."
Cô nhân viên vui vẻ cười: "Tiểu thư Nguyễn biết quy định của cửa hàng chúng tôi rồi đấy, đó là hàng mùa xuân mới của năm sau, vừa mới nhập
về, cho nên chỉ có thể giảm 5%, tiểu thư có thẻ bạch kim nên được giá
đó, tiểu thư biết đấy, nếu không phải là hội viên của chúng tôi, đến 1%
cũng không giảm."
Mạnh Hòa Bình nói: "Thích thì mua đi."
Giang Tây nói: "Nhưng đôi này không vừa chân, hơi to một chút, lấy đôi nhỏ hơn cho tôi thử xem sao."
Nhân viên cửa hàng nói: "Chúng tôi nhớ rằng cô đi số 7 mà, để tôi bảo họ lấy số nhỏ hơn cho cô thử nhé."
Bỗng nhiên Mạnh Hòa Bình nhớ ra, liền nói: "Cô ấy đi giày số 6."
Giang Tây ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, một cô nhân viên cực kỳ
xinh đẹp khác, nói: "Nguyễn tiểu thư, bạn trai cô đối với cô thật tốt,
vừa quan tâm lại chu đáo, ngay cả cô đi giày số mấy cũng nhớ."
Một lúc sau nhân viên của hàng mang hên một đôi khác cho Giang Tây thử, cô đi vào giày thử, quá nhỏ.
Hai đôi bày ở đó, Giang Tây lại thử đôi lúc trước, vẫn cảm thấy hơi
rộng, nhưng đôi số 6 lại không thể đi được, ở giữa lại không có số khác.
Mạnh Hòa Bình nói: "Hay là mua đôi này đi, rộng một chút không sao."
Giang Tây thu chân lại, đi vào đôi giày của mình: "Thôi, không mua
nữa, không cần mua nữa." Đứng dậy đi ra phía cửa, lại dừng bước, bỗng
nhiên quay đầu lại nói với nhân viên của hàng: "Tôi lấy đôi số 6, giúp
tôi gói vào."
Nhân viên của hàng nói: "Được, được."
Mạnh Hòa Bình nói: "Không phải là nhỏ quá sao?"
Giang Tây cười mà như không cười nói: "Em muốn đôi đó."
Bình thường anh rất ít khi thấy cô như thế này, cho nên không nói gì
nữa, lấy ví tiền ra rút tấm thẻ tín dụng đưa cho nhân viên của hàng, một nhân viên khác thành thục gói đôi giày lại, bỏ vào túi, niềm nở nói:
"Nguyễn tiểu thư có thời gian thì đến xem nhé, tuần sau chúng tôi sẽ
nhập hàng mới từ đại lục về."
Hôm nay dường như tâm trạng của Giang Tây khá tốt, đi hết cửa hàng
này đến của hàng kia, thử rất nhiều quần áo, cũng mua rất nhiều. Tay
trái một túi tay phải một túi, Mạnh Hòa Bình cầm giúp cô. Mặc dù vẫn là
giữa đông, nhưng các mặt hàng mùa xuân mới đã được xếp lên giá của các
cửa hàng, màu sắc mềm mại xinh đẹp, làm cho người ta nghĩ đến không khí
của mùa xuân, tươi mới mà trong lành.
"Đẹp không?" Cô mặc một áo lên, phối với một chiếc quần màu xám, khuôn mặt đẹp đẽ tươi sáng, mỉm cười hỏi anh.
Anh chỉ đáp: "Đẹp."
Thẻ tín dụng quẹt qua, âm thanh ngắn ngủi, trên tay lại xách nhiều
túi hơn, cuối cùng đi đến bãi đỗ xe, túi lơn túi nhỏ, chất đầy ở ghế sau xe.
Giang Tây thở dài một tiếng: "Thật thoải mái." Lại nói, "Tháng trước
bọn em đến làm khách mời đặc biệt trong chương trình của Việt Nguyệt,
không biết là anh có xem kỳ đó không nữa. Nhưng em nghĩ rằng chắc chắn
là anh không xem rồi."
Đó là một chương trình đàm thoại nữ giới rất nổi tiếng, Mạnh Hòa Bình thật sự không xem.
"Chủ đề của kỳ đó là Tình yêu và vật chất, cuối cùng bọn em đều công
nhận rằng, tình yêu được đảm bảo bởi điều kiện vật chất, sẽ tương đối
dài lâu." Cô dừng lại một lát, "Nhưng, cái định luật đó lại không thể
quay ngược lại được, bởi vì cho dù có được đảm bảo về vật chất, cũng
chưa chắc sẽ có tình yêu."
Từ trước đến nay trước mặt Mạnh Hòa Bình cô luôn hoạt bát, anh chỉ
cảm thấy dường như lúc này cô vô cùng nghiêm túc, do đó cười cười: "Sao
đột nhiên lại than thở thế hả?"
Giang Tây nhún nhún vai: "Về nhà thôi."
Anh lại do dự một lúc: "Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm được không, đi tới đường Phần Dương ăn món thị nướng mà em thích."
Giang Tây nghiêng đầu nghĩ một lát, nói: "Cũng được."
Tên Trung Quốc của