Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hẹn Đẹp Như Mơ

Hẹn Đẹp Như Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322095

Bình chọn: 8.5.00/10/209 lượt.

Kỳ không ngủ được, cứ nằm mơ, mơ thấy lúc nhỏ, đeo

cặp sách đi học, trời mưa, ngõ hẻm vừa sâu vừa dài, chỉ có tiếng bước

chân của cô, lóc cóc bước đi. Mưa rơi tí tách, hai bên ngõ hẻm là tường

trắng gạch đen đều bị mưa làm cho mờ nhạt, từng lùm cây xanh lớn, vượt

qua đầu tường, nước mưa tí tách tí tách rơi xuống từ cành cây, còn cô cứ đi cứ đi, giày cũng bị ướt sũng, vừa lạnh vừa ướt. Những đứa trẻ khác

đều được cha mẹ cầm ô đón về nhà, chỉ có cô một mình cô độc đi dưới mưa

trong con hẻm nhỏ, trời dần dần tối đi, cô bắt đầu đau dạ dạy, đau đến

nỗi quỳ ở đó không động đậy, một mình dựa vào tường, nắm chặt tay cầm

của cặp sách, che trước ngực, những bụi trắng trên tường dính vào quần

áo cô, vẫn còn nhớ đến sợ bẩn, bởi vì cha giúp cô giặt không dễ dàng gì. Cô đau đến mức không thở nổi, cứ chảy mồ hôi. Có tiếng người ở xa vọng

lại, âm thanh đơn điệu tiếng được tiếng không, dường như tiếng chuông

cảnh tỉnh.

Cuối cùng đau quá tỉnh dậy, mới biết điện thoại đang reo, theo bản

năng lần mò nhấc ống nghe lên, cơ thể đã đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn chưa

tỉnh táo lại.

Cô giọng khàn khàn alo một tiếng, đầu bên kia không có ai nói gì. Cô

nhìn nhìn đồng hồ báo thức, không biết nửa đêm còn có ai gọi điện đến

nữa.

Cô lại alo một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ ra, lúng ta lúng túng vội

vàng ngồi dậy, không cẩn thận lôi dây điện thoại, cô sợ lôi tuột mất dây điện thoại, cuống cuồng cả cơ thể mất thăng bằng, rầm một tiếng lật

xuống từ trên giường, còn đem theo cả điện thoại ngã xuống đất, một lúc

lâu sau cô mới bình thường trở lại, ôm chặt cái bụng bị đau và đầu gối

ngồi trên đất thở hổn hển, may mà điện thoại không bị hỏng.

Có lẽ do động tĩnh bên này quá lớn, cuối cùng anh mở miệng, giọng nói khào khào: "Em sao thế?"

Giai Kỳ sợ anh dập điện thoại, cẩn thận hỏi: "Anh đang ở đâu? Anh chạy đi đâu thế hả?.

Kết quả là "lạch cạch" một tiếng, anh vẫn cứ dập điện thoại.

Giai Kỳ tức muốn chết, nắm chặt ống nghe mắng Nguyễn Chính Đông là đồ khốn, nhưng bực mình đó là mắng anh mà anh cũng đâu có biết. Cuối cùng

tỉnh táo lại, bản thân mình vẫn ngồi trên nền nhà lạnh giá, hai bàn chân đã bị lạnh cóng từ lâu. Trèo lên giường run cầm cập một lúc mới trở lại bình thường, chỉ nghỉ đến việc ngày mai ra bưu điện lấy danh sách số

điện thoại, không tin là không thể tìm ra anh.

Kết quả là nửa đêm bị dằn vặt như thế, buổi sáng mơ màng ngủ quên

mất. Chạy như bay đến bến tàu điện ngầm, đúng vào giờ cao điểm, bên

trong chật chội đến mức như cây kem bông bị đè bẹp, ra khỏi bến tàu điện ngầm vẫn chưa thể trở lại nguyên hình. Thở hổn hển đi đến phòng làm

việc, cuối cùng vẫn bị muộn 5 phút, vừa mới ngồi xuống thì nhận được

điện thoại của sếp: "Cô Vưu, Vương tổng mời cô đến phòng làm việc một

chuyến."

Sáng sớm đi muộn đã bị sếp triệu kiến, cảm thấy hơi chột dạ. Ai ngờ

rằng Vương tổng không có việc gì khác, chỉ đưa cho cô mấy tập tài liệu:

"Bên Chi Bằng gọi cô, cô đến xem rốt cuộc là việc gì."

Nhà đất Chi Bằng là khách hàng quan trọng của họ, có quan hệ hợp tác

nhiều năm nay, Giai Kỳ cho rằng đối phương có sự điều chỉnh trong kế

hoạch quảng bá, cho nên cần bàn bạc, cũng không quá để ý, vội vàng thu

dọn một lát rồi đi luôn.

Tòa nhà làm việc của Chi Bằng cách công ty cô không xa, bắt taxi đi

không mất quá 10 phút. Xuống taxi vừa mới đi vào tòa nhà làm việc của

Chi Bằng, bỗng nhiên điện thoại reo lên, là một giọng đàn ông lạ, một

giọng nói phổ thông chuẩn và lưu loát, lịch sự nói: "Vưu tiểu thư, xin

chào."

Cô nghĩ rằng đó là khách hàng, đáp một câu: "Xin chào."

Đối phương nói: "Là như thế này, tôi là bạn của Nguyễn Chính Đông.

Rất xin lỗi vì phải thông qua cách thức thất lễ này mà hẹn cô ra ngoài,

bên công ty Chi Bằng tôi đã dàn xếp rồi, chỉ là mượn Vưu tiểu thư mấy

tiếng đồng hồ thôi, có được không?"

Giai Kỳ nhẹ nhàng ồ một tiếng, nhưng không thể không lấy tinh thần,

thủ đoạn mạnh mẽ mà không thể nghi ngờ như thế này, cách dùng từ lại cẩn thận khách sáo như vậy, xem ra không phải là chuyện bình thường gì.

"Xe của chúng tôi đang dừng ở bên kia đường, cô quay người lại, nhìn thấy chiếc xe màu đen, hai chữ số cuối của biển xe là 29."

Giai Kỳ quay người, nhìn thấy một chiếc xe Audi A6 rất bình thường,

hai số cuối của biển xe đúng là 29. Cô đi lại đó, một người đàn ông đã

đứng ở bên cạnh xe, cử chỉ nhẹ nhàng.

"Vưu tiểu thư." Anh ta cười với cô, "Mẹ của Nguyễn Chính Đông muốn gặp cô, xin mời cô đi theo tôi."

Mẹ của Nguyễn Chính Đông trông trẻ hơn so với trên tivi, rất có khí

chất, khoan thai tự nhiên. Nhìn thấy Giai Kỳ cười thân thiện: "Thực ra

đợt trước đã muốn gặp cháu, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp." Lại

hỏi, "Vưu tiểu thư chắc vẫn chưa ăn sáng nhỉ? Những người thanh niên bây giờ, luôn không biết quý trọng bản thân mình." Liền quay mặt bảo: "Mang hai suất ăn sáng lên đây."

Trông tứ hợp viện không hề bắt mắt, nhưng lại có một sự hùng vĩ theo

chiều sâu. Căn phòng theo phong cách cổ vô cùng rộng rãi, căn phòng dùng làm phòng ăn, tấm cửa kính hướng về phía nam, ánh nắng trong một ngày

đông quang đãng vừ